Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:37:55
Lượt xem: 33
Ban đêm gió lạnh thổi qua, Sở Thấm nằm ở trên giường cũng có thể nghe thấy tiếng gió rít ở bên ngoài nhà.
Thỉnh thoảng có gió từ khe hở thổi vào, lạnh đến mức Sở Thấm co rút cổ và chân lại, bàn chân lạnh như băng co lại đến chỗ có hơi ấm, cả người co lại thành một quả bóng.
Chiếc chăn hôm qua đã phơi nắng nhưng vẫn chưa đủ ấm, điều này chứng tỏ năm nay quả thực lạnh hơn năm ngoái.
May mắn thay, vào ngày thứ hai của đợt rút hộp mù, cô đã rút được lò sưởi tay, còn được tặng kèm một tấm cái mũ mềm và dày, Sở Thấm có cảm giác sâu sắc rằng nó đã tới kịp thời để cứu mình một mạng.
Lại nói, hệ thống trò chơi khá chu đáo, những thứ rút ra tuy rằng không đắt tiền nhưng lại là thứ cô cần vào lúc này.
Mùa đông khiến người ta lười biếng, sau khi rời giường, Sở Thấm đổ sữa bò vào trong chén rồi hâm nóng, sau đó ăn hai phần rưỡi mì lạnh nướng. Nếu không làm việc nặng thì những bữa sáng thế này có thể giúp Sở Thấm kiên trì đến mười một giờ mới đói, Sở Thấm đã tính toán cẩn thận như vậy.
Sau khi ăn sáng, cô đứng dưới mái hiên nhà nhìn về phương xa, hít thở không khí mới mẻ. Ở phía xa, đỉnh núi phủ đầy tuyết, phóng tầm mắt ra chỉ nhìn thấy mênh m.ô.n.g một mảnh tuyết trắng.
DTV
Haiz! Sở Thấm thở dài, trong nội tâm cô vẫn đang trăn trở một chuyện. Từ hôm qua đến bây giờ, Sở Thấm vẫn đang lo lắng mấy lời của Hoàng Đậu Tử, thật ra Sở Thấm cũng quá nguyện ý hợp tác với anh ta.
Người này giống kiểu nhớ ăn không nhớ đánh, quá giỏi nhìn chằm chằm người ta, mà cô thì lại có bí mật. So về độ cẩn thận thì Sở Thấm không thể khẳng định mình có thể qua được anh ta. Cho dù có chấn nhiếp được anh ta thì cũng chỉ trong nhất thời, qua một thời gian ngắn lại dễ ngựa sa đường cũ.
Cũng không biết tại sao, lúc trước, khi nhìn thấy Sở Thấm, anh ta còn không dám nói chuyện với cô, bây giờ còn biết tìm tới cửa muốn hợp tác với cô.
Nhưng chuyện trồng khoai lang trên núi thật sự khiến Sở Thấm động lòng, Hoàng Đậu Tử nói anh ta đã tìm được hai nơi trong núi không có heo rừng, nói là quan sát hồi lâu cũng không phát hiện phân và nước tiểu heo rừng.
Không chỉ có như thế, nơi đó còn khá lớn, thổ nhưỡng lại phì nhiêu, đợi đến đầu xuân bận rộn sẽ có rất ít người sẽ đi nơi đó. Đó là một nơi cực phẩm, làm sao Sở Thấm có thể không chú ý cho được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-139.html.]
Cô chuẩn bị suy nghĩ lại một chút, dù sao còn chưa ăn tết, vì vậy cô không vội.
Sở Thấm duỗi eo một cái, sau đó vận động một chút ở trong sân. Không có cách nào, mùa đông ở trong nhà không hoạt động gì nên xương cốt cô đã rệu rã đi khá nhiều.
Sau khi vận động được nửa giờ, cô đổ mồ hôi khắp người, sau khi vào nhà thì dùng khăn nóng lau qua thân thể, lại rót thêm cốc nước nóng uống hai ngụm cho ấm bụng.
Sau đó cô bắt tay vào làm chuyện chính.
Sở Thấm lấy cành thông trong nhà kho ra, cành thông được cô cắt ở trên núi hôm qua, dùng để làm hun thịt khô thì không thể tốt hơn.
Hun thịt khô đơn giản hơn so với lạp xưởng, thịt đã được cô ướp gia vị từ năm ngày trước. Đầu tiên cô dùng rượu đế để mát xa thịt ba chỉ mấy lượt, tiếp đó thả muối và hoa tiêu bát giác vào trong nồi rang sơ, sau đó bỏ vào thịt lặp đi lặp lại quét đều, cuối cùng cô cất vào tủ để chờ đợi thành quả.
Cô không chỉ ướp thịt mà còn ướp nửa mảnh xương sườn. Cả hai loại đều có cách làm giống nhau, nơi này rất khó kiếm rượu đế, nhưng chú Sở có nha.
Lúc ấy Sở Thấm chỉ thuận miệng nhắc tới với thím Sở, vậy mà thím Sở lại vui tươi hớn hở xách rượu đế của chú Sở tới, còn nói: "Chỗ rượu này nếu có thể thì cháu cứ dùng hết đi, kẻo gần đây ngày nào chú của cháu cũng tìm người uống rượu, lúc trở về còn say khướt."
Khóe miệng Sở Thấm co quắp quất: “... Hình như rượu đế đắt lắm, chú vất vả lắm mới cất được chỗ rượu này mà."
Thật ra cô tính đi tìm chú Sở mua chừng nửa cân hay một cân gì đó, không định lấy không rượu đế bảo bối của ông ấy.
Thím Sở ghét bỏ nói: "Ai biết ông ấy lấy ở đâu, đắt thì đắt, nhưng cho cháu chứ đâu phải cho người ngoài."
Nếu chỗ rượu đế này mà còn trong tay chú của Sở Thấm thì còn phải lãng phí thêm một đĩa lạc, lại chia cho người khác một chút.
Nhưng nếu đưa nó cho Sở Thấm, Sở Thấm sẽ lại nhét một món đồ có giá trị tương đương, chỉ cần hơi dùng đến đầu óc sẽ biết là thua thiệt hay là kiếm lời.