Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:37:53
Lượt xem: 42
Sở Thấm vô cùng tò mò: "Sao anh biết?"
Vẻ mặt Hoàng Đậu Tử xấu hổ lúng túng, một hồi lâu sau anh ta mới nói: "Lúc tôi đi giao dịch thì gặp phải cô ta."
Lúc anh ta đang bán gà rừng trên núi thì vô tình chạm mặt Trương Phi Yến đang bán bình mỡ heo trộm được từ nhà bà nội. Sau đó hai người cũng lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, không ai muốn nói đến đối phương.
Sở Thấm trừng mắt, thúc giục: "Trùng hợp vậy à, sau đó thì sao?"
Hoàng Đậu Tử: "Vốn dĩ tôi và cô ta cũng đã có thù oán, lúc đó chúng tôi đánh một trận mà còn chưa giải quyết xong. Hơn nữa chuyện của tôi khá nhỏ, chỉ cần tôi không thừa nhận thì cô ta cũng không có bằng chứng gì để chứng minh tôi bán gà rừng trên núi, cho dù nói thì cũng không có chuyện gì xảy ra."
Trong lòng Sở Thấm âm thầm tán thành.
Quả thật sẽ không có chuyện gì, một con gà rừng không thể chia cho cả thôn, chỉ có thể coi xem ai lặng lẽ bắt được nó, không được làm ầm ĩ. Trong lòng mọi người đều biết rõ như thế.
Nhưng chuyện Trương Phi Yến trộm mỡ heo… Thật ra nếu bị tuồn ra ngoài thì cô ấy xong đời rồi, cô ấy không bị bà nội đánh c.h.ế.t cũng coi như là còn may mắn.
Đừng tưởng rằng không có chứng cứ thì không thể lập được án mỡ heo. Nếu bà cụ Trương biết chuyện thì nháo nhào lên công an cũng không hề kỳ lạ, chưa kể nhược điểm lén trồng khoai lang của cô ấy còn bị Hoàng Đậu Tử nắm thóp trong lòng bàn tay.
Hoàng Đậu Tử nhỏ giọng nói: "Sau đó tôi có thăm dò vài câu thì cô ta hoảng hốt nói bừa với tôi một chuyện."
"Chuyện gì?" Hình như trong lòng Sở Thấm cũng biết được gì đó.
Trương Phi Yến có thể bị cô thăm dò làm lộ ra bản chất thì Hoàng Đậu Tử làm được như vậy cũng là chuyện rất bình thường.
Có thể thấy được sống lại một lần thì đầu óc cũng sẽ không thay đổi.
Hoàng Đậu Tử bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Cô ta nói hai năm nữa mùa vụ của thôn thu hoạch không được tốt lắm nên mới dự trữ lương thực."
Vẻ mặt Sở Thấm vô cùng khó tin giống như nghe được một chuyện không hợp thói thường: "Cô ấy lừa anh à? Sao cô ấy biết hai năm nữa thôn chúng ta có thể thu hoạch được hay không?"
Hoàng Đậu Tử suy ngẫm: "Trước kia tôi cũng nghĩ vậy nhưng càng nghĩ lại càng thấy cô ta không hề nói bậy. Cô không biết đó thôi, cô ta không chỉ trồng khoai lang một lần mà trước kia đã từng trồng rồi, chỉ là không biết vì sao lại không có thu hoạch. Đại khái là cô ta quá túng thiếu nên mới để ý đến bình mỡ của bà nội cô ta."
Sở Thấm bĩu môi: "Anh không cảm thấy việc này rất buồn cười sao?"
Hoàng Đậu Tử nói: "Tốt nhất cô nên tin đi. Thật ra tôi cũng cảm thấy rất buồn cười nhưng Trương Phi Yến có nói dối hay không, rất dễ để nhận ra. Sau đó tôi cũng từng thăm dò cô ta, cô ta nói là mình nằm mơ thấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-138.html.]
Bản thân anh ta cũng cảm thấy kỳ lạ, nghe rất buồn cười nhưng lại không kiềm chế được mà tin vào nó.
Trong lòng Sở Thấm cũng đang điên cuồng tự hỏi.
Trương Phi Yến... Haiz! Cũng không biết nên nói gì với cô ấy. Được rồi, nếu chuyện đã đến bước này thì chắc là Hoàng Đậu Tử thật sự cần giúp đỡ.
Vì thế cô dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Cho nên anh tới nói những chuyện này với tôi là muốn tôi lên núi trồng khoai lang với anh à?"
Hoàng Đậu Tử khiếp sợ: "Sao cô biết?"
Sở Thấm xòe tay: "Anh có biết không, chuyện anh muốn lên núi trồng khoai lang không thể giấu được tôi, thay vì để bị tôi phát hiện rồi tố giác anh hoặc là… Ôm cây đợi thỏ, lén đào khoai chín đi. Tôi tự có cách để mang khoai lang về nhà giấu mà anh không hề hay biết, cuối cùng anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi."
Mặt Hoàng Đậu Tử trắng bệch, suy nghĩ của anh ta hoàn toàn đúng như Sở Thấm suy đoán.
Cô đi guốc trong bụng anh ta sao?
Sao cô gái này lại khủng bố như vậy!
"Chẳng bằng anh nói thẳng ra, mặc kệ tôi có tin hay không thì có nhiều lương thực hơn vẫn là chuyện tốt, cũng có thể tôi sẽ đồng ý." Sở Thấm nhẹ nhàng nói: "Như vậy thì chúng ta sẽ trở thành châu chấu trên cùng một sợi dây thường. Vì tôi có năng lực làm việc hơn anh nên anh cũng không sợ bị tôi kéo chân sau. Còn nữa, nhà hai chúng ta gần nhau, tôi không thân với những người khác trong thôn, mà anh cũng thế. Cho nên anh chỉ có thể chọn tôi."
DTV
Cơ thể Hoàng Đậu Tử như nhũn ra, vai rụt lại mấy phần: "Cô nói đúng, tôi thật sự có suy nghĩ đó. Nhưng mà chuyện này là cả hai chúng ta cùng có lợi, tôi cũng tìm được không ít nơi thích hợp ở trên núi."
Sở Thấm đăm chiêu như có điều suy nghĩ rồi gật đầu: "Lẽ nào anh không cảm thấy nếu như lời Trương Phi Yến nói là thật thì cách tốt nhất là nên bảo đảm mùa vụ năm sau của thôn sao?"
Hoàng Đậu Tử nhìn cô như một kẻ ngu si: "Cô cảm thấy có khả năng sao, chúng ta có thể làm được chuyện này sao?"
Anh ta chưa từng nghĩ đến phương diện này!
Sở Thấm kinh ngạc: "Còn chưa làm mà anh đã biết làm không nổi rồi, con người của anh làm việc chẳng quyết đoán gì cả."
Hoàng Đậu Tử thẹn quá thành giận: "Cô có quyết đoán đến mức hô mưa gọi gió cho thiên hạ không? Thu hoạch không tốt là do ông trời ban, cô có quyết đoán như vậy thì chống lại ông trời đi!"
Sắc mặt Sở Thấm trở nên u ám: "Ngu xuẩn."
Hoàng Đậu Tử giống như quả bóng căng tròn bị đ.â.m xì hơi. Anh ta vung một cái tát về phía Sở Thấm mà không hề sợ hãi.