Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:37:32
Lượt xem: 27
Theo đồng hồ sinh học của nông thôn thì lúc này đã là đêm khuya thanh vắng.
Không có thôn dân sống gần cửa thôn, một bên là núi, một bên là từng tầng ruộng bậc thang, con đường ở ngay giữa. Sau khi cắt lúa thì mảnh đất này đã được để trống, mà rơm rạ chất đống trên đồng ruộng ở trong màn đêm nhìn giống như những con thú hoang ẩn nấp trên cánh đồng.
Người lớn lên ở trong thôn như Châu Minh không sợ đêm tối ở quê, nhưng đêm nay trong lòng anh ta lại vô cùng bất an.
Gió đêm thổi làm cho lá cây rung lắc rì rào, anh ta đột nhiên giật mình.
Ánh trăng thay đổi, tầm nhìn lúc sáng lúc tối khiến hô hấp anh ta trở nên gấp gáp hơn.
Sau đó anh ta vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong lòng, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa thôn, sau khi nhìn nửa tiếng, anh ta cảm thấy Sở Thấm rất có thể đang ở nhà cậu út của cô, tối nay sẽ không về.
Nếu cô về thì đã về từ lâu rồi, sẽ không muộn đến như vậy.
Nhưng anh ta cũng không dám thả lỏng cho đến giây phút cuối cùng, vẫn nhìn chăm chú với trái tim đập thình thịch.
Cho đến khi, một giọng nói yếu ớt truyền đến bên tai.
Nói trắng ra thì ngay khoảnh khắc này trái tim của Châu Minh như đã ngừng đập, hồn lìa khỏi xác, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, anh ta giống như đã nhìn thấy bà cố đã c.h.ế.t từ nhiều năm vậy.
"Quả thật đang đợi tôi nhỉ." Người ở phía sau khẽ thở dài: "Trộm nhà ai không trộm lại trộm nhà tôi, coi như anh xui rồi."
Châu Minh nghiến răng xoay người lại, trừng mắt nhìn cô như nhìn thấy ma, hoảng hốt nói: "Sao cô lại, a..."
"Bốp! Bốp!"
Châu Minh hét lên một tiếng rồi im bặt, Sở Thấm cầm cây gậy lên dứt khoát gõ mạnh vào anh ta hai cái, sau đó nhét cây gậy vào trong miệng anh ta giống như đã làm với anh trai của anh ta vậy.
"Anh muốn hỏi tại sao tôi lại ở đây có phải không?" Sở Thấm trừng mắt tức giận nói: "Đúng là hời cho anh rồi, nếu là trước đây thì tôi sẽ đánh thẳng vào đầu anh đấy, nếu không đánh văng não anh ra thì tôi không mang họ Sở."
Cô nói rồi bẻ tay anh ta, hai tiếng "răng rắc" vang lên, sau đó dùng dây thừng trói người lại, kéo anh ta một mạch về nhà như kéo con ch.ó nhỏ.
Cô còn vừa đi vừa nói: "Anh không cần phải nói gì hết, tôi sẽ đối xử với anh giống như anh trai ngu ngốc kia thôi, đừng có mà khóc lóc, nếu đã quyết tâm ăn trộm thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị bắt đi..."
"Sở Thấm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-125.html.]
Cô chưa kịp đi được hai bước thì đã gặp chú Sở, ông ấy nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô không sao mới thở ra một hơi rồi nói: "Cháu làm chú sợ muốn chết, sao cháu lại dữ dằn như vậy!"
"Hu hu hu..."
Sở Thấm còn chưa kịp lên tiếng, Châu Minh bị trói tay lại kích động la lên, nước mắt giàn giụa, nhìn ông ấy như đang nhìn một vị thần.
Trong lòng anh ta la hét: Cứu tôi, cứu tôi với
Sở Thấm đá mạnh vào eo anh ta: "Câm miệng, im lặng cho tôi! Muốn tôi tháo cằm của anh ra đúng không?"
Cô nói rồi vội vàng nói với chú Sở: "Chú, cháu phải nhanh chóng kéo anh ta về nhà trước, bắt trộm phải bắt lúc đang ăn trộm, đến lúc đó chú giúp cháu tìm đội trưởng hoặc bí thư chi bộ của thôn là được."
Thật ra trong thôn còn có tiểu đội trưởng dân quân, nhưng vì xem phim, dân quân từng thôn đã bị kéo về xã để giữ trật tự.
Chú Sở quả thật dã ngớ người.
Ông ấy nhanh chóng gật đầu, cứ cảm thấy hai chiếc răng trong miệng của cháu gái mình lúc này đã biến thành răng nanh rồi.
Sở Thấm không có thời gian tiếp tục nói dóc: "Đến lúc đó chú đừng nói gì cả, cứ nói là nhà cháu có trộm là được."
Cô nói xong, không đợi chú Sở phản ứng lại đã dùng sức kéo Châu Minh nhanh chóng rời đi.
Trong nhà.
DTV
Tiểu Bạch cẩn thận canh chừng, Châu Thông không phải không nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng tay anh ta đã bị gãy, chân vẫn mềm nhũn như sợi mì chín trần qua nước lạnh, đứng dậy còn khó khăn, huống chi là chạy trốn.
Sở Thấm đi ra ngoài bắt người, thật ra chỉ mất chưa đầy mười phút mà Châu Thông cảm thấy như đã qua mười kiếp, cuối cùng cô cũng trở về, còn mang theo em trai của hắn.
Cô ném người đến bên cạnh Châu Thông, vỗ bụi trên tay với vẻ mặt lạnh lùng và nói: "Để hai anh em các người đoàn tụ rồi đấy. Sinh đôi mà, còn đi ăn trộm chung một chỗ với nhau, tội này sao có thể có người nhẹ người nặng chứ. Người ta thường nói có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu, hai người đừng có nghĩ tới chuyện bỏ trốn."
Sở Thấm nhìn quanh nhà, thật ra trong đây không còn gì để dọn dẹp, ruộng khoai lang ở sân sau, ban đêm tắt lửa tối đèn không nhìn thấy gì cả.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế, hậm hừ một tiếng rồi chờ chú Sở dẫn người tới.
Sở Thấm đã sẵn sàng làm một trận g.i.ế.c gà dọa khỉ rồi.