Hôm nay vẫn như ngày thấy Trương Phi Yến. Sở Thấm đang cầm ống nhòm tùy ý xung quanh, nhưng thấy Hồ Trường Sinh Trương Thúy Bình của kéo , khó chịu về phía nhà của cô.
Sở Thấm sững sờ.
Lần đầu gặp chuyện kỳ lạ nên Sở Thấm vẫn luống cuống. Cô cất ống nhòm về phòng ngủ. Đầu tiên là khóa chặt cổng, ngẫm cô vẫn mở cổng .
Cô nhanh chóng vận não, sờ củi đang phơi ở trong sân, nghĩ một cách là cách.
—
“Sở Thấm, ở nhà ?” Trương Thúy Bình ngoài cửa gọi.
“Đây đây, việc gì ?” Sở Thấm thò đầu ngoài, lấm lem bùn đất và cỏ cây, củi ngổn ngang trong sân .
Trương Thúy Bình , tiến lên một bước: “Thím cháu nuôi heo nên đến xem heo nhà cháu. Haiz! Con heo nhà thím lớn chậm quá, nên trong lòng sốt sắng. Vừa con trai thím đang ở nhà, nên kéo nó cùng với thím. Nó là sách, thím sợ thím nhớ nổi nên bảo nó đến lắng thử xem.”
“...”
Sở Thấm mặt cảm xúc, nhưng Hồ Trường Sinh lưng Trương Thúy Bình đỏ mặt.
“Heo đang ở bên cạnh, con thím cứ vòng qua đó là .” Sở Thấm chỉ đường, mời con họ nhà.
Trương Thúy Bình nghẹn họng, vốn định gì đó nhưng cảm thấy quá gấp gáp.
Bà nghĩ ngợi hỏi: “Cháu dẫn thím xem ?”
Sở Thấm gật đầu, bỗng tiếp: “Vậy con thím đợi một lát để cháu xong .”
Làm xong gì cơ? Trương Thúy Bình tò mò.
Sau đó bà hiểu rõ.
Chỉ thấy trong sân, Sở Thấm tùy ý cầm một cây củi to bằng cánh tay, để lên đùi bẻ...
“Răng rắc!”
Cây củi gãy đôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-101.html.]
DTV
Hai con trợn tròn mắt, còn kịp hồn thấy Sở Thấm ném hai khúc củi sang một bên, nhặt một cây củi khác ở đất lên.
“Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!”
Tiếng bẻ củi liên tục vang lên. Thỉnh thoảng Sở Thấm sẽ liếc mắt chằm chằm bọn họ.
Trương Thúy Bình há miệng, còn Hồ Trường Sinh ở lưng bà run cầm cập. Đến khi thấy Sở Thấm cầm d.a.o lên, một d.a.o bổ cây củi to bằng bắp đùi, thậm chí Hồ Trường Sinh bỏ chạy.
Hẹn hò với Sở Thấm ư? Anh thể đỡ nổi một cái tát của cô ?
Nếu chọc cô vui, chẳng cũng mất luôn cái mạng nhỏ ?
Sở Thấm thấy như thế, dường như tâm trạng thả lỏng hơn đôi chút, ném d.a.o bổ củi sang một bên. Hai con nín thở, cùng lùi về một bước.
Dao bổ củi cắm sâu trong cọc củi, bổ thẳng xuống mấy centimet nhưng giống như đang bổ xương của bọn họ.
Sở Thấm: “Đi thôi thím Hồ.”
Trương Thúy Bình nín thở, lúng túng: “Ừm, ừm. Sở Thấm, cháu khỏe thật đó, đầu tiên thím thấy thể bẻ gãy cây củi to như thế.”
Sở Thấm nở nụ , sâu xa: “Vậy ạ? Cháu cũng nóng tính lắm. dì cả cháu như cũng , tính khí nóng nảy thì cũng khỏe hơn, ai thể trị cháu, càng ai thể bắt nạt cháu.”
Nụ mặt Trương Thúy Bình cứng đờ.
Sở Thấm như thấy tiếp: “Thím họ của cháu chứ? Cháu đánh với , nhưng cũng đánh cháu. Cháu vung một đấm, chảy hai hàng m.á.u mũi . Thím hỏi cháu tại nuôi heo đúng ? Thật là sức lực. Cháu buộc dây thừng hai con heo , bọn chúng dám nhúc nhích. Cho ăn thì ăn, ăn cũng ăn.”
Trương Thúy Bình nghẹn họng: “Làm gì ai nuôi heo mà heo ăn còn cưỡng ép nhét miệng như ...”
“Sao chứ? Thím hai con heo nhà cháu xem, béo lên ít.” Đến chuồng heo , Sở Thấm chỉ hai con heo : “Qua vài tháng nữa là thể thịt ăn .”
“Ha ha! đó. Cháu nuôi hai con, thể giữ một con. Đến lúc đó đưa đến chỗ Tư lão Đồ để g.i.ế.c thịt.”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Đưa g.i.ế.c thịt? Tất nhiên là , mà cháu sẽ tự g.i.ế.c nó. Cháu còn cố ý học cách g.i.ế.c heo, ngay cả d.a.o g.i.ế.c heo cũng chuẩn thỏa hết .”
Hả...
Trong lòng Hồ Trường Sinh rít gào.
Không ngờ cô còn g.i.ế.c heo. Cô thể tay bẻ cây củi đôi thì thôi , mà còn cố ý học cách g.i.ế.c heo.