Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 619
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:24:51
Lượt xem: 13
Đọc được một lúc, tình tiết nào đó khiến cô dừng lại bất ngờ, từ từ khép trang sách lại.
Có lẽ cô nên đổi một cuốn khác, quyển sách này hơi kích thích.
Mấy món ăn được dọn sẵn ra bàn đang nguội dần, Trương Thiên nhìn thoáng qua, cô cau mày, nhìn về phía phòng bếp rồi hô to:
“Bột khoai lang đỏ đang ngâm, anh ra đây ăn cơm trước đi.”
“Đợi lát nữa anh ăn, bên này sắp xong rồi!”
Trương Thiên thấy không khuyên nổi nên chỉ đành tiếp tục ngồi chờ.
Vài phút trôi qua, Triệu Tùng cẩn thận bưng một cái bát lớn vào phòng ăn.
“Em thử xem mùi vị thế nào?” Anh nói với vẻ chờ mong.
Trương Thiên cầm đũa lên gắp thử một miếng, sau khi nhai nuốt mấy lần, cô dừng lại.
Triệu Tùng nhìn ra ngay.
“Sao? Có vấn đề gì à?”
Trương Thiên nuốt thức ăn xuống, nói:
“Chưa đủ chua, cũng chưa đủ cay.”
Theo lý mà nói, với mức độ hiểu biết của chồng về khẩu vị của mình, chắc chắn anh sẽ trộn gia vị ở mức phù hợp với khẩu vị của cô nhất.
Bây giờ Trương Thiên lại cảm thấy hương vị chưa đủ độ, chắc chắn là do ảnh hưởng từ việc mang thai, cô nghĩ thầm.
Triệu Tùng vội đứng dậy đi lấy sa tế và dấm, Trương Thiên đổ vài thìa vào bát mì, một mảng nước mì trong bát đỏ rực, khiến người nhìn mà đổ mồ hôi đầy trán.
Trương Thiên lại cảm thấy như vậy là vừa, cô ăn hết miếng này đến miếng khác, chẳng mấy chốc đã ăn hết bát mì.
“Ngon lắm!” Cô l.i.ế.m môi dưới, trông có vẻ vẫn chưa đã thèm, đặt chiếc đũa lên miệng bát.
“Có muốn ăn thêm nữa không?” Triệu Tùng ngồi bên cạnh vừa ăn cơm vừa hỏi.
Trương Thiên xoa cái bụng hơi nhô lên của mình:
“Không, em hơi no rồi.”
“Đúng rồi, đợi lát nữa anh nhớ báo chuyện em mang thai với mẹ chồng và ba mẹ em một tiếng nha, tránh để họ cứ lo mãi vụ em không sinh được con.” Trương Thiên cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-619.html.]
Trước đây, không ai biết chuyện Triệu Tùng đi triệt sản ngoài cô cả, trong khi cô và Triệu Tùng đã kết hôn được nhiều năm mà vẫn chưa có con, mọi người trong nhà vội điên lên được ấy.
Tất nhiên là Triệu Tùng cũng hiểu vấn đề này, anh đáp đợi lát nữa cơm nước xong anh sẽ đi nói chuyện.
Khi mọi người trong nhà biết chuyện Trương Thiên mang thai, ai nấy cũng mừng ra mặt, háo hức chạy đến mong được chăm sóc cô.
“Không cần, con có thể chăm sóc được cô ấy.” Triệu Tùng từ chối lời đề nghị của mẹ và mẹ vợ một cách quyết đoán.
“Liệu con lo nổi không? Đàn ông sao cẩn thận, chu đáo bằng phụ nữ chứ?” Góa phụ Tôn nhìn con trai với vẻ ngờ vực, dường như bà ấy đang không tin đây là con trai ruột của mình.
“Không đúng!” Triệu Tùng nghiêm túc phản biện:
“Ai nói đàn ông không bằng phụ nữ, từ trước đến giờ con vẫn luôn là người chăm sóc vợ mình, không ai chăm cô ấy cẩn thận và ân cần hơn con!”
Trương Thiên gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Đôi khi ngay cả mẹ ruột cô cũng không cẩn thận bằng chồng.
Chung Quyên và góa phụ Tôn liếc nhìn nhau, đành miễn cưỡng đồng ý.
DTV
“Vậy được rồi, nhưng hai đứa có cần gì thì cứ nói thẳng với mẹ con và mẹ, phụ nữ mang thai không được đối xử tệ với dạ dày của mình. Con bé muốn ăn gì, con phải làm cho con bé ăn đấy.” Chung Quyên cẩn thận nói.
“Con biết rồi, hai mẹ cứ yên tâm đi!” Triệu Tùng tiễn hai người ra ngoài, sau đó vui vẻ quay lại ôm Trương Thiên.
Trương Thiên cảm thấy buồn cười:
“Anh vui đến vậy ư?”
Triệu Tùng vui đầu vào hõm vai Trương Thiên, đáp:
“Ừm!”
Không hiểu sao, nhưng giờ khắc này Trương Thiên cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, cô lảng sang chuyện khác:
“Em giao việc đặt tên con chúng ta cho anh đấy, anh nhớ phải chọn một cái tên thật hay, thật dễ nghe, dễ nhớ và dễ viết.”
Triệu Tùng ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt sáng lấp lánh:
“Vậy anh sẽ đi tra từ điển ngay bây giờ!”
Trương Thiên cười, nhìn anh vui vẻ chạy vào thư phòng, còn mình thì thong dong nhâm nhi tách trà trên tay.
Những ngày tháng nhàn nhã và ấm áp như vậy cứ tiếp diễn cho đến khi bụng Trương Thiên bắt đầu phình to, và rồi tình thế bắt đầu thay đổi.