Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 563
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:13:24
Lượt xem: 7
Dứt lời, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Những người khác trong phòng họp thấy vậy cũng phụ hoạ theo.
“Cô về nghỉ ngơi trước đi, chuyện ở đại đội vẫn còn những người lớn như chúng tôi mà!”
“Không sai, cô vẫn là học sinh, điều quan trọng nhất là việc học tập. Chuyện đại đội đã có chúng tôi rồi, cô nghỉ ngơi cho thật tốt!”
“…”
Trương Thiên cảm ơn liên mồm, sau đó vội đạp xe phi như bay về nhà mẹ đẻ.
Vừa mới đến cửa, cô đã thấy cửa sổ lẫn cửa phòng Triệu Khoan bị khoá. Trương Hồng Binh kê ghế ngồi canh giữ trước cửa phòng với vẻ mặt nghiêm túc, dưới chân còn đặt một cây củi lửa.
Con chó già Đại Hoàng trong nhà đang nằm bên chân cậu với điệu bộ lười nhác, khi thấy Trương Thiên về, nó lắc đuôi như chào mừng chủ về nhà.
DTV
Trương Thiên dừng xe, vừa thở dốc vừa giơ ngón tay cái lên với em tư Trương Hồng Binh đang đứng chống nạnh trước mặt mình.
“Làm tốt lắm!”
Không sai!
Trương Hồng Binh chính là phương án dự phòng của cô!
Sau khi Trương Thiên đoán được suy nghĩ của Triệu Khoan, cô vội nghĩ cách để ngăn cản Triệu Khoan gửi tiền.
Khi đi ngang qua công xã, cô lấy lý do vào WC để lén đến bưu điện ở công xã, gọi điện thoại về nhà.
Đúng lúc Trương Hồng Binh đang ở nhà, vậy nên cô đã yêu cầu cậu canh giữ trên đường, đợi đến khi nhìn thấy Triệu Khoan thì lập tức kéo cậu bé vào rồi nhốt lại.
Thời gian cấp bách, Trương Thiên không kịp giải thích gì nhiều, chỉ nói đại khái là nếu không ngăn được, Triệu Khoan sẽ trả nợ giúp Triệu Hữu Đức!
Nghe thấy lời này, Trương Hồng Binh trợn tròn mắt canh giữ trên đường, vừa nhìn thấy em trai đạp xe về, cậu lập tức chạy ra cản đường rồi nói dối là trong nhà xảy ra chuyện, bảo cậu bé mau về nhanh.
Sau đó, Trương Hồng Binh đã thuận lợi nhốt Triệu Khoan vào trong phòng.
“Cũng may là em thông minh, nếu không thì đúng là hết cách với em ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-563.html.]
Trương Hồng Binh vỗ ngực, tự nhủ may mắn.
Người trên dưới trong đại đội có ai không biết năm đó ba Triệu Khoan để lại một cái rương vàng? Chẳng qua mọi người đều nghĩ cái rương vàng ấy nằm trong tay Triệu Hữu Đức.
Nhưng lỡ như Triệu Khoan chủ động bỏ tiền ra giúp Triệu Hữu Đức trả nợ thì chắc cũng hơn năm vạn khối!
Triệu Khoan sống ở nhà họ Trương từ nhỏ đến lớn, ngoài làm việc trong xưởng sữa ra thì cậu bé không còn cách nào khác để kiếm ra tiền, vậy thử hỏi cậu bé đào đâu ra nhiều tiền như vậy?
Mọi người sẽ liên tưởng đến cái rương vàng trước kia ngay lập tức.
Còn về ý nghĩa của một rương vàng là thế nào thì không ai không biết.
Lúc trước Triệu Hữu Đức tiết lộ thông tin, vậy là đêm đó có một nhóm người đến tấn công nhà anh ta, cũng may là anh ta đã có sự chuẩn bị từ trước nên mới thoát được thế khó.
Nếu giờ để người ngoài biết Triệu Khoan có vàng trong tay, chắc chắn Triệu Khoan sẽ gặp nguy hiểm.
Đây là thời đại phát triển nhanh chóng nhưng cũng là thời kỳ hỗn loạn nhất.
Sẽ chẳng ai biết được là liệu có người nào mang tâm địa độc ác không, nghĩ cách cướp bóc của Triệu Khoan hay thậm chí là sẵn sàng xuống tay g.i.ế.c cậu bé vì cái rương vàng kia.
Khi lợi ích hiện ngay trước mắt, con người sẽ không ngần ngại bộc lộ mặt vô sỉ nhất của mình.
Trương Thiên và Trương Hồng Binh không dám đánh cược với thứ gọi là bản tính con người.
Đợi Trương Thiên thở dốc xong, cửa phòng Triệu Khoan bỗng vang lên mấy tiếng gõ từ bên trong.
“Cốc cốc cốc!”
“Anh! Anh lừa em! Cả chị nữa, em nghe thấy cả giọng chị nữa! Mau mở cửa ra cho em!”
Triệu Khoan nói với giọng điệu căng thẳng, sự phẫn nộ lộ rõ trong giọng nói cậu bé.
Trương Thiên và Trương Hồng Binh liếc nhìn nhau, Trương Hồng Binh nhìn cửa rồi nhún vai:
“Đúng là anh lừa em đấy, đó là vì em có ý định làm chuyện ngu xuẩn. Anh không thể không nói dối để lừa em về nhà.”
Trương Thiên thở dài, trấn an cậu bé:
“Em muốn trả nợ giúp Triệu Hữu Đức, chị thật sự không hiểu em nghĩ thế nào nữa. Nhưng gia đình chúng ta vẫn chưa phân cách, trước khi em làm chuyện này, em có nghĩ cho ông nội và những người khác không? Dù sao thì đây cũng không phải chuyện nhỏ.”