Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 457

Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:53:25
Lượt xem: 37

Chú ấy nhìn thấy cảnh này, đột nhiên hiểu ra mình đụng trúng giờ cơm.

“Thật ngại quá, tôi quên mất hiện tại là giờ ăn cơm.” Chú ấy cười hắc hắc hai tiếng.

“Có gì đâu?” Mẹ Chung nhiệt tình mời Trương Mạch Đa ngồi xuống:

“Còn chưa ăn đúng không? Chúng tôi làm rất nhiều mì lạnh, chú cũng ăn một ít chứ?”

Trương Mạch Đa bối rối vài giây. Bị mùi tỏi quanh quẩn dưới chóp mũi đánh bại.

“Cho tôi một chén, cay nhiều!”

“Được rồi!” Mẹ Chung vui mừng đi cầm chén.

Trương Đại Ngưu ăn mì sợi xong, lau miệng, hỏi Trương Mạch Đa:

“Việc sửa đường của chúng ta cuối cùng cũng có kết quả rồi?”

“Vẫn sửa đường bên phía chúng ta?” Trương Thiên mở to hai mắt nói.

DTV

Trương Mạch Đa vội vàng gật đầu:

“Vẫn sữa đường bên phía của chúng ta, nghe nói là cấp trên nhớ nhầm, nhân viên mới tới không cẩn thận thông báo sai dẫn tới cấp trên gửi thông báo xảy ra vấn đề.”

Chú ấy nói xong không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vỗ đùi:

“Cũng may bí thư Tạ liên tục tìm người thẩm tra đối chiếu, cuối cùng cũng sửa sai lầm này lại, đã gửi hồ sơ tiêu đề đỏ, lúc này tôi cuối cùng có thể thanh toán phần còn lại.”

“Vậy là tốt rồi.” Trương Đại Ngưu cuối cùng có thể yên tâm.

Trương Thiên ăn xong một miếng mì cuối cùng, bắt đầu uống canh.

“Mì tới rồi!” Mẹ Chung bưng một chén mì lớn đặt ở trước mặt của Trương Mạch Đa, bên trong còn bỏ thêm một cái trứng gà cắt ra làm hai và dưa chuột thái sợi.

Trương Mạch Đa cũng đã đói bụng, vội vàng cảm ơn, lập tức cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-457.html.]

“Cháu còn nghĩ nếu là xử lý không tốt thì gọi điện thoại cho chiến hữu kia nhờ anh ấy giải quyết chuyện này, nhưng cũng may mọi chuyện đã giải quyết.” Trương Hồng Vũ cảm thán.

Trương Đại Ngưu lập tức trầm mặt xuống:

“Loại chuyện nội bộ chính quyền này, không có việc gì thì cháu đừng đụng vào, làm tốt chuyện của mình là được!”

Trương Hồng Vũ đồng ý, những người khác trên bàn cũng vậy.

Rất nhanh đã ăn xong một chén mì, Trương Mạch Đa lại đi thông báo cho những người khác.

Nếu hồ sơ sửa đường đã xác định, Trương Mạch Đa lập tức chuyển phần tài chính còn lại qua, cũng bắt đầu chuẩn bị chuyện sửa đường sau này.

Chuyện lần này, đại đội Hồng Quang oan ức nhất, vô duyên vô cớ mà có người muốn cướp trái cây để ăn.

Bí thư Tạ vì bồi thường cho đại đội Hồng Quang mà cố ý tặng thêm chỗ tốt cho bọn Trương Thiên, ngoại trừ vụ mua bán đã ban đầu thì việc ăn uống của các công nhân cũng giao cho đại đội Hồng Quang.

Chuyện này dễ làm, Trương Thiên trực tiếp bảo nhà ăn của xưởng sữa bên kia, khi hai đầu bếp chính nấu cơm thì chuẩn bị thêm một ít là đủ rồi.

Ngày con đường chính thức khởi công, vừa lúc là ngày người trong nhà xuất phát.

Lần này anh cả trở về Ma Đô, có thể nói là đã mang lên cả nhà, bà nội Vương Nhã Tĩnh là mục đích chủ yếu vào lần này, đồng thời hai người Trương Vệ Quốc và mẹ Chung đi cùng để chăm sóc người già.

Mà lần trở về này hai đứa cháu trai cháu gái quả thực chơi điên rồi, hoàn toàn không muốn đi, nếu không phải chị dâu cả bảo đảm sau này còn dẫn bọn họ trở về thì sợ là còn phải dỗ dành thêm một thời gian.

Trong nhà thoáng cái thiếu đi bảy người, trong nháy mắt quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Người phụ trách nấu cơm trong nhà đã đi rồi, Trương Thiên và ông nội cùng với hai đứa em trai chỉ có thể đi ăn chực cơm ở nhà ăn mỗi ngày, hoặc là ăn mì do Trương Thiên nấu.

Vì thế, trình độ làm mì lạnh của Trương Thiên tiến bộ vượt bậc, từ trình độ bình thường đạt tới ngon tuyệt.

Bí quyết nằm ở sa tế, tỏi băm và đường trắng.

Trương Thiên còn cố ý làm một phần cho Triệu Tùng nếm thử, dù sao thì mình cũng ăn khá nhiều món do đối phương tự tay chế biến, phần mì lạnh này coi như đáp lễ.

“Cũng không biết hiện tại bà nội của cháu thế nào? Kiểm tra ra kết quả gì chưa?” Trương Đại Ngưu ngồi trên hành lang, châm t.h.u.ố.c lá rất lâu, sương khói màu trắng lướt qua khuôn mặt tang thương của ông, có vẻ càng ưu sầu hơn.

Loading...