Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:04:59
Lượt xem: 31
Qua đó có thể thấy, thịt chắc chắn là thứ bán chạy nhất.
Trương Thiên thậm chí còn nhìn thấy một người bán củ sen, cũng không biết đối phương lấy nó ở đâu, cô không hề khách khí mua 5 cân, định mang về nhà ăn cho đã.
Từ khi cô xuyên qua đến bây giờ, cô đã gần 10 năm không ăn củ sen rồi!
Không lâu sau, chiếc xe đạp cô đang đi treo đầy đồ đạc, mỗi lần đạp, đống rau treo phía trước lại đập vào đầu gối.
Suy nghĩ hai giây, cô quyết định tìm một nơi để cất đồ vào siêu thị trước rồi mới tiếp tục đi dạo.
Đợi mặt trời lặn xuống hướng tây, bầu trời chuyển sang màu đỏ cam, Trương Thiên và Trương Hồng Binh mới chưa đã đời kết thúc một ngày.
Trước hết cô trả lại hai chiếc xe đạp cho chủ nhân của chúng, muốn lấy về số tiền đặt cọc 10 đồng, lại đến một tiệm cơm quốc doanh ăn tối, mới về phòng tắm rửa đi ngủ.
Có lẽ là trong lòng có việc nên Trương Thiên thức dậy rất sớm, chưa đến 6 giờ đã mở mắt.
Nếu đã không thể ngủ được vậy thì ra ngoài đi dạo vậy.
DTV
Hôm qua cô nhìn thấy chợ đen ở đây, định tranh thủ lúc này người trên đường không nhiều, đến đó nhìn xem, nói không chừng có thể tìm được chút đồ.
Chợ đen của thành phố Song Điền khác với chợ đen của huyện Thuần.
Nơi này càng hỗn loạn hơn, rất nhiều người bán đồ trông giống như những người bán hàng rong đời sau, thoải mái tự do, khiến Trương Thiên có cảm giác đi dạo chợ đêm.
Thời gian cô đến khá sớm, chợ đen không có nhiều người, đợi cô dạo một lúc thì mới trở nên náo nhiệt.
“Óc chó! Óc chó vỏ mỏng thịt mềm đây!”
“Radio! Radio mới đây!”
“Đào, đào vừa thơm vừa ngọt đây!”
“…”
Đi giữa đám đông náo nhiệt, Trương Thiên nhớ lại niềm vui dạo phố đời trước lâu lắm không gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-414.html.]
Cô lựa đi lựa lại chọn một đường, mua rất nhiều đồ xách trên tay.
Ngõ chợ đen rất dài, Trương Thiên đi từ đầu ngõ đến cuối ngõ mất nửa giờ.
Đứng ở đầu ngõ, cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi ăn sang, đợi đến thời gian đã thỏa thuận lại đến xưởng nhựa lấy hàng.
Trong tiệm cơm quốc doanh có rất nhiều người, trong phòng căn bản không còn chỗ ngồi, Trương Thiên chỉ có thể cầm đồ ăn dựa vào cửa ăn.
Cô rất thích quẩy, thêm vào đó lượng ăn của cô lại nhiều, một hơi ăn 5 chiếc, ngoài ra uống hai bát sữa đậu nành.
Người xưa có câu, ăn không nói, ngủ không nói, tuy nhiên, trong thời gian này, lời nói lại nhiều nhất.
Trương Thiên vừa ăn vừa nghe những người xung quanh cười đùa tám chuyện, nghe được điều gì đó thú vị, cũng sẽ phụ họa vài câu.
Mà thời đại này cũng rất dễ nghe được một số lời ghê tởm.
“Thuận Tử, lát nữa tôi định đến nhà góa phụ Liêu xem, người đàn ông của bà ta vừa mất, chắc chắn thiếu chỗ dựa, lúc này phải để tôi nắm bắt cơ hội để có được người phụ nữ này, căn nhà lớn đó của bà ta còn không phải dễ dàng có được sao!”
Trương Thiên cau mày, khóe mắt nhìn sang bên cạnh.
Người nói là hai người đàn ông trung niên trông rất chất phác, khiến người khác không thể tưởng tượng được rằng những lời lẽ ác ý và kinh tởm như vậy lại phát ra từ miệng họ.
Người tên Thuận Tử nghe xong, lập tức nhìn xung quanh, mới cúi mặt xuống không đồng ý nói:
“Anh nhỏ giọng chút, những lời này để người khác nghe thấy không hay đâu.”
Người đàn ông đối diện bĩu môi:
“Đừng giả vờ nữa, tôi Nhị Hổ và anh từ khi mặc quần thủng đáy đã chơi cùng nhau, anh nghĩ gì tôi sao có thể không biết? Anh không phải thích đứa con gái đó của góa phụ Liêu sao?”
Sắc mặt Thuận Tử khó coi trong chốc lát, sau đó lập tức trở lại như cũ.
Ông ta cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành, chép miệng:
“Thì thì thế nào chứ? Người ta là cô gái mười bảy tuổi, còn đang học cấp ba, chẳng lẽ còn có thể vì tôi thích là sẽ gả cho tôi?”
Trương Thiên không khỏi liếc nhìn ông ta, trong lòng lẩm bẩm, cái người Thuận Tử này vẫn có chút biết thân biết phận, đã mọc tóc bạc rồi, còn dám mơ ước cô gái nhỏ người ta, thật ghê tởm!”