Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 396
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:00:43
Lượt xem: 12
Nhưng người điều khiển làm việc ở bến xe, chỉ phụ trách lái xe cũng không rõ ràng lắm có thể trả tiền lại hay không, tất nhiên là trả lời không biết.
Một số hành khách bắt đầu tức giận, hai bên đều cho rằng mình có hại có lý, mắt thấy sắp phải cãi nhau đến đánh nhau, Trương Thiên vội vàng bước tới ngăn cản.
“Tôi có cách dọn những thứ phía trước này đi!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Thiên: “Cách gì?”
Trương Thiên tìm một chỗ cứng rắn đứng, giải thích với mọi người.
“Tôi quen biết người của đại đội bên này, bột khoai lang đỏ của đại đội bọn họ ế hàng, nếu chúng ta chịu mua một ít bột khoai lang đỏ thì nói không chừng người trong đại đội sẽ chịu hỗ trợ dọn đường.”
Như vậy vừa có thể mang đến thu nhập cho đại đội, vừa có thể giải quyết con đường tắc nghẽn, một mũi tên b.ắ.n hai con chim.
Cô chuẩn bị mua thêm một ít mang về để làm phúc lợi ngày lễ cho công nhân xưởng sữa.
Dù sao xe trống như thế, chứa một ít hàng hóa hẳn là không có gì, cô lại trữ một ít đặt trong không gian để sau này từ từ ăn.
Trương Thiên vừa dứt lời, lập tức đã có người đồng ý.
“Tôi mua mười cân, dù sao người trong nhà đông, ăn vài bữa là xong rồi.” Người nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên mặc áo sơmi, trên túi áo còn có một cây bút máy.
Những người khác cũng sôi nổi đồng ý, tất nhiên cũng có một số không muốn, trực tiếp không nói chuyện coi như mình không tồn tại.
Trương Thiên cũng không để ý, có người chịu chia sẻ một ít cũng tốt, không có cũng không sao cả, dù sao con người chính là một loại sinh vật như vậy.
Người điều khiển còn có nghi vấn: “Nếu mua bột khoai lang đỏ mà người của đại đội cũng không muốn hỗ trợ thì làm sao? Cô còn có cách gì không?”
Nếu không thì chẳng phải lãng phí tiền?
Trương Thiên nhẹ nhàng mà nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: “Vậy thì quay trở về, dù sao bột khoai lang đỏ là có thể ăn, ăn vào trong bụng thì không coi như lãng phí, nếu anh cảm thấy không ổn thì không mua là được rồi.”
Cô đã đưa ra ý tưởng hỗ trợ, còn muốn cô làm thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-396.html.]
Chẳng lẽ muốn để cô nghĩ cách dọn đường?
Cô là hành khách không phải lãnh đạo của anh ta, mà cần phải giải quyết tất cả mọi chuyện giúp anh ta.
Người điều khiển ngại ngùng câm miệng, nhìn Trương Thiên đi về phía phòng ốc cách đó không xa.
Khác với mặt đường, bờ ruộng dễ đi ngoài ý muốn, cỏ dại mọc ở phía trên chặt chẽ cố định bùn đất, giẫm lên mềm mại, rất chắc chắn, cỏ dại sạch sẽ còn lau bùn đất trên giày khi xẹt qua.
Đi không đến năm phút, Trương Thiên đã đi vào một căn nhà.
Cô gõ gõ cửa, không quá vài giây, cửa bị mở ra, một thiếu niên mười mấy tuổi tò mò nhìn lại đây.
“Chị tìm ai?”
Trương Thiên cười cười: “Chào em, chị ngồi xe đi ngang qua bên này, kết quả đường phía trước bị cục đá và cây chặn lại cho nên muốn tìm mọi người giúp đỡ.”
Cô vừa định nói mình còn chuẩn bị mua một ít bột khoai lang đỏ, kết quả còn chưa mở miệng thì thiếu niên đối diện đã đồng ý rồi.
“Không thành vấn đề, chờ em đi tìm đại đội, chị ở trong phòng chờ một lát đi, em lập tức mang theo người trở về.” Thiếu niên nói xong, chào hỏi với bà nội trong phòng một tiếng rồi chạy đi.
Trương Thiên sững sờ ở tại chỗ, nhìn bóng lưng của thiếu niên dần dần biến mất, đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên rất nhỏ.
Không ngờ lại dễ dàng như thế?
Cô không nhịn được muốn vùi đầu sám hối.
Thật là ở trong xã hội như cái chảo nhuộm này quá lâu, đã quên người ở thời này giản dị nhiệt tình cỡ nào.
DTV
Khóe miệng cô khó có thể ức chế mà nhếch lên, đáy mắt xen lẫn một tia vui mừng.
“Cô nhóc, vào ngồi đi, bên ngoài lạnh.” Bà nội ngồi trong phòng hiền lành vẫy tay nói với Trương Thiên.
Trương Thiên nhẹ nhàng cười, đi vào.
“Bà nội, cháu muốn mua thêm một ít bột khoai lang đỏ, đại đội của mọi người có bao nhiêu vậy?”