Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-10-17 06:04:31
Lượt xem: 34
Vệ Đông là người nhỏ tuổi nhất ở hợp tác xã cung tiêu, lại còn là người mới nên những việc vặt này anh ấy phải làm tất.
Trương Thiên cười nhẹ, ôm một lô sữa dê đi theo Vệ Đông:
“Lát nữa tôi sẽ quét cùng với anh nhé.”
Vệ Đông là người rất dễ hài lòng, vừa nghe Trương Thiên nói muốn giúp mình, anh ấy vô cùng vui mừng, khóe miệng lập tức nhếch lên:
“Thế thì ngại quá.”
Trương Thiên bật cười, không nhịn được mà trêu ghẹo:
“Hay là tôi để anh tự quét một mình vậy?”
Vệ Đông lập tức đáp lại:
“Cô phải giúp tôi chứ!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cô dì chú bác đang đứng xếp hàng đã tinh mắt nhìn thấy mấy chai sữa được đặt ở trong thùng, họ lập tức vây kín quầy bán hàng.
“Xếp hàng! Xếp hàng! Không xếp hàng chúng tôi sẽ không bán đâu!”
Vệ Đông hô to một tiếng.
Giây tiếp theo, đám đông lập tức xếp thành một hàng dài, những người ở phía sau cực kỳ sốt ruột, không ngừng lên tiếng thúc giục:
DTV
“Mau lên! Tôi còn phải về nấu cơm cho bọn trẻ ăn nữa!”
“Đúng vậy, tôi đã chờ cả buổi trời rồi!”
Vệ Đông cũng không buồn tranh cãi với những người này, dù sao có nói cũng nói không lại bọn họ.
“Sữa dê tươi, một chai 250 ml, giá 2 xu 6 hào. Ai có phiếu sữa thì đưa phiếu sữa, ai không có phiếu sữa thì đưa phiếu gạo, giới hạn một người mua một chai!”
“Sau khi uống hết, gửi lại chai thủy tinh sẽ được hoàn trả 1 hào!”
Vệ Đông vừa nói xong, bà lão đứng ở đầu hàng lập tức lấy ra một phiếu sữa.
Trương Thiên nhanh chóng đưa qua một chai sữa, Vệ Đông lấy phiếu rồi giao sữa, cứ như vậy lần lượt từng người một.
Chẳng mấy chốc, một lô sữa đã được bán hết, mà hàng dài người xếp hàng mua sữa cũng đã xếp đến tận ngoài cửa.
Vệ Đông liếc nhìn số lượng sữa còn lại ở trong thùng, hô một tiếng với những người xếp hàng ở tít đằng sau:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-164.html.]
“Chỉ còn lại 25 chai thôi, những người chưa mua được thì buổi chiều quay lại sau!”
Lời này vừa nói ra, những người xếp ở gần cuối chỉ có thể thất vọng rời đi.
Có người còn không chịu bỏ cuộc, quay người tìm những người đã mua được sữa, muốn ra giá cao để mua lại, chỉ tiếc là không có ai chịu bán.
Trương Thiên nhìn chai sữa cuối cùng được bán đi, khóe miệng sắp nhếch tới tận mang tai.
Vốn cho rằng sữa dê có lẽ sẽ không khó bán, nhưng cô thật sự không ngờ nó lại dễ bán như vậy!
Tính ra cô đến hợp tác xã cung tiêu còn chưa đầy 20 phút, mà đã bán hết sạch 50 chai sữa dê!
Bước tiếp theo là lấy tiền, Vệ Đông đưa Trương Thiên đến gặp kế toán.
Sau khi kế toán kết toán xong, bèn đưa cho Trương Thiên 10 tệ.
Trương Thiên cẩn thận nhét 10 tệ vào chiếc ví đeo ở trên cổ, sau đó giấu nó vào bên trong áo.
Đây không chỉ là 10 tệ, nó còn là niềm hy vọng cho sự phát triển của đại đội trong tương lai!
Nếu đã xác định sữa dê dễ bán, bước tiếp theo chính là tiếp tục đến xưởng thủy tinh để mua chai thủy tinh.
Lần này nhân viên bảo vệ vẫn còn nhớ mặt Trương Thiên, đầu tiên chú ấy chào hỏi một tiếng, sau đó bảo cô đợi ở phòng bảo vệ, còn chú ấy sẽ đi gọi Bao Tu.
Bao Tu nhanh chóng bước ra, vừa nhìn thấy Trương Thiên, trong mắt anh ấy lập tức hiện lên ý cười.
“Cô lại tới đây để mua chai sữa đúng không?”
Trương Thiên mỉm cười gật đầu:
“Lần này là một vụ buôn bán lớn! Tôi cần mua 600 chai!”
Cô ra dấu tay là sáu, nói với giọng điệu có chút đắc ý.
“600 chai ấy hả?!”
Trong mắt Bao Tu hiện lên một tia kinh ngạc:
“Đại đội của cô nuôi bò sữa à?”
600 chai cũng không phải là một con số nhỏ, tính tổng lại cũng gần 20 tệ rồi.
“Đại đội chúng tôi không nuôi bò sữa, chỉ là dạo gần đây sản lượng sữa dê quá nhiều. Để không lãng phí sữa dê, chúng tôi đã tìm cách để khử đi mùi tanh ở bên trong. Vốn cũng chỉ định bán thử một chút, nhưng không ngờ người mua lại rất nhiều.”