Xuyên thư làm tiểu thiếp: Nữ phụ pháo hôi chọn nắm thắng - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:24:44
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tử Tô, trong viện chúng bếp ?” Tống Thanh Uyển trong lòng tính toán kỹ càng. Kiếp , phụ mẫu nàng chính là nhờ tài nghệ bánh ngọt mà phát tài. Nàng từ nhỏ tai mắt thấy, các loại bánh ngọt đều dễ như trở bàn tay. Sau học y, cũng là để điều trị thể cho phụ mắc bệnh tiểu đường. Những ngày tháng cùng phụ mẫu bận rộn trong bếp, cả căn phòng ngập tràn hương thơm ngọt ngào, hệt như hôm qua. Nàng nghĩ, bản thật may mắn. Chỉ là đáng thương cho nguyên chủ của thể , vì cứu mà chết, ngay cả con cái của cũng bảo vệ chu . Tống Thanh Uyển thầm nhủ trong lòng: “Ngươi cứ yên tâm, nhà của ngươi, con cái của ngươi, đều sẽ bảo vệ , để bọn họ sống lâu trăm tuổi.”

 

“Bẩm tiểu thư, bếp , chỉ là lâu dùng, cần chút thời gian dọn dẹp.” Tử Tô đáp.

 

Tống Thanh Uyển thoáng qua sắc trời bên ngoài: “Vương gia bãi triều về còn cần ít thời gian, ngươi bảo Tiểu Hạ Tử cổng vương phủ canh chừng, hễ động tĩnh gì thì lập tức về bẩm báo.”

 

Mục tiêu của nàng rõ ràng, trong thời gian hữu hạn, giành trái tim Thẩm Diễn Chi. Nói là quyến rũ thì thỏa đáng, đúng hơn là, giành ân sủng. Theo manh mối trong nguyên tác, Thẩm Diễn Chi là trọng tình nghĩa. Nữ chính trong truyện thể dùng một món bánh ngọt để chiếm lòng , nàng Tống Thanh Uyển đương nhiên cũng thể. Chỉ là rốt cuộc nữ chính gì, trong sách rõ ràng, chỉ nhắc tới một câu liên quan đến nho do Tây Vực tiến cống.

 

“Tiểu thư, bếp dọn xong.”

 

Chưa đến nửa nén nhang, Tử Tô trở . Nàng việc luôn dứt khoát, tự dẫn theo mấy nha nhỏ và Ôn Lĩnh, ba năm cái liền biến căn bếp phủ đầy bụi bặm trở nên sáng sủa như mới. Tống Thanh Uyển nhân lúc bọn họ chú ý, từ trong gian lấy mấy chùm nho tím mọng, để dấu vết mà đặt giỏ tre.

 

“Tử Tô, các ngươi đều ngoài , món ăn tự tay , ai phép .”

 

Nàng đóng cửa, bày tất cả nguyên liệu lên bàn, dựa các bước trong ký ức mà bận rộn một cách trật tự. Nho rửa sạch lột vỏ, vỏ nho thêm đường trắng và nước sạch nấu màu tím đỏ mắt, đó vớt vỏ , đổ nước đường nóng hổi bột khoai mì, thừa lúc còn nóng nhào thành khối bột mịn màng, cuối cùng vê thành từng viên tròn nhỏ trong suốt lấp lánh.

 

“Bóng Bubo Nho, đơn giản mà mỹ vị.”

 

Chờ nàng bưng một bát tráng miệng tinh xảo trong suốt, chuẩn mở cửa tìm Vương gia dâng lên sự ân cần, thì cửa mở , cả nàng liền cứng đờ. Bên ngoài im ắng, sừng sững hai vị đại thần. Thẩm Diễn Chi và ca ca nàng, Tống Minh Kính, cứ thế im lặng nàng.

 

Mèo Dịch Truyện

“Vương gia an.” Tống Thanh Uyển định thần , Thẩm Diễn Chi, đang cùng tam ca Tống Minh Kính, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía nàng.

 

“Miễn lễ. Tiểu Hạ Tử nàng chuẩn đồ ăn cho bổn vương, bổn vương liền tự đến đây.” Giọng Thẩm Diễn Chi hỉ nộ.

 

Ánh mắt Tống Minh Kính ghim chặt lên đôi tay dính chút bột mì của nàng. Muội mà y từ nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay, năm ngón tay chạm nước dương xuân, sống cuộc đời an nhàn, giờ phút đầy mặt tro bụi, đôi tay cũng thô ráp ít. Tống Minh Kính chỉ hận bản tiền đồ, thể cho một chỗ dựa vững chắc, để nàng ở vương phủ chịu loại ủy khuất . Ánh mắt y như d.a.o cạo xẹt qua kẻ đầu sỏ bên cạnh. Tiểu Hạ Tử vẫn , như thể chuyện gì ghê gớm lắm, đang nửa ngửa đầu, giống như một con husky chờ chủ nhân khen ngợi, thậm chí còn cho rằng ánh mắt Tống Thanh Uyển y là đang tán thưởng y việc hiệu quả, lồng n.g.ự.c ưỡn cao hơn nữa.

 

“Ca ca an.” Tống Thanh Uyển quên hành lễ với trưởng .

 

Dáng vẻ quy củ , trong mắt Tống Minh Kính, trở thành bằng chứng thép cho thấy sống , trở nên cẩn trọng từng li từng tí. Y mắt lập tức đỏ hoe, yết hầu chuyển động, giờ phút chỉ lập tức đưa rời khỏi nơi đây. Tống Thanh Uyển nào trong lòng trưởng dậy sóng ngất trời, chỉ cảm thấy dáng vẻ mắt y đỏ hoe, thêm khuôn mặt tròn trịa , vài phần giống một con thỏ, thật đáng yêu.

 

Tử Tô thấy , sớm lanh trí phái nội thất bày biện bàn ghế. Nàng đỡ lấy món tráng miệng trong tay Tống Thanh Uyển, ba đó cùng xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-lam-tieu-thiep-nu-phu-phao-hoi-chon-nam-thang/chuong-7.html.]

 

“Hai tiểu tử còn ?” Thẩm Diễn Chi về phía nội thất, nhíu mày.

 

Hai đứa trẻ của , thật sự quá ngoan. Nếu tự mở lời, bọn chúng thể an tĩnh ở đó cả ngày, bao giờ chủ động tìm . Hoàn giống hệt Tống Thanh Uyển bây giờ. Chàng đợi nàng chịu thua cúi đầu, một đợi chính là ba năm. Ba năm , đích thực là sai chuyện, sai lời. là ai? Chàng là phu quân của nàng, đường đường là vương, xử tử nàng trong lúc nóng giận, là ân sủng trời ban. Nàng thì , còn dám giận dỗi , tránh mặt . Nếu hôm nay của bẩm báo, nàng phái chặn ở cổng vương phủ chờ , chút thể diện , mới lười ban cho. Đã , thì .

 

“Món bánh , là nàng tự tay ?” Thẩm Diễn Chi nhón lấy một cái bánh hình dáng tựa quả nho, trông mềm mại trong suốt. Đặt miệng, một luồng hương trái cây thanh ngọt tức thì bùng nổ đầu lưỡi, kết cấu dẻo dai độ dai kỳ lạ. Thẩm Diễn Chi, vốn luôn biểu lộ hỉ nộ ngoài, kiềm chế , vươn tay lấy cái thứ hai.

 

Tống Minh Kính cũng cầm một cái bỏ miệng, nhai hai miếng, nước trong mắt y thể cầm nữa, một giọt nước mắt nóng hổi “tách” một tiếng rơi xuống bàn, loang một vệt nước nhỏ.

 

“Ca, ngon ?” Tống Thanh Uyển ca ca tròn trịa của , vai run rẩy, giống như một con cá heo chịu uất ức tày trời, nghẹn ngào thút thít, khỏi chút ngẩn .

 

“Ngon... ngon.” Giọng Tống Minh Kính nghẹn ngào, gần như lạc điệu.

 

Quá ngon , ngon đến nỗi khiến y đau lòng. Thẩm Diễn Chi liếc y một cái, gì, chỉ cho rằng y là đang cảm thấy chịu ủy khuất. Thuở điều tra Tống Thanh Uyển, , phụ mẫu và ba ca ca nhà họ Tống cưng chiều nàng như tròng mắt. Trước năm tuổi, chân nàng từng chạm đất, cũng mấy ca ca phiên bế. Để khiến ức h.i.ế.p bảo bối , vị tam cữu tử rõ ràng và ngấm ngầm, ít đưa lương thảo quân cho , giải quyết cái khó mắt của . Nay thấy nàng bếp nấu ăn, vị ca ca sợ là đau lòng lắm .

 

Ánh mắt Thẩm Diễn Chi, từ Tống Minh Kính đang thút thít, chậm rãi chuyển về khuôn mặt Tống Thanh Uyển. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hai giao giữa trung. Có lẽ là do khí trong phòng ngột ngạt, lẽ là chịu ủy khuất, khóe mắt Tống Thanh Uyển đỏ, trong mắt nước long lanh, cứ thế thẳng . Ánh mắt , yếu ớt vô vọng, tựa như là thần linh từ trời giáng xuống, giải cứu nàng khỏi biển lửa.

 

Yết hầu Thẩm Diễn Chi khẽ động. Chàng ghét nhất phụ nữ dùng ánh mắt . Nữ nhân , quả nhiên yêu đến chết. Chút khó chịu trong lòng vì Tống Minh Kính bỗng chốc tan biến, đó là cảm giác thỏa mãn vì dựa dẫm. Chàng cố ý dịu giọng, mang theo một chút ý an ủi: “Uyển nhi, hôm nay vất vả . Muốn gì, cứ việc với bổn vương.”

 

Ân sủng và lời hứa trong câu , đủ sức khiến bất kỳ nữ tử nào trong kinh thành cũng vui mừng khôn xiết. Thế nhưng, Tống Thanh Uyển chỉ khẽ rũ mi, giọng bình thản gợn sóng: “Đa tạ Vương gia.”

 

Lời dứt, nàng liền xoay cổ tay, dùng đũa công gắp cái đùi vịt lớn nhất và béo ngậy nhất trong đĩa, vững vàng đặt bát của Tống Minh Kính bên cạnh. Cả động tác như nước chảy mây trôi, chút do dự, tựa như vị Vương gia bên cạnh chỉ là một vật trang trí quan trọng. Nàng dịu giọng với ca ca : “Ca ca, ăn .”

 

Tống Minh Kính mắt đỏ hoe, cái đùi vịt trong bát, nặng nề gật đầu, giọng vẫn còn nghẹn ngào: “Được.”

 

Tay Thẩm Diễn Chi đang bưng chén rượu khựng trong trung một chốc. Chàng cảnh tình thâm , chút khó chịu vi diệu trong lòng chợt lóe lên biến mất, đó hóa thành một tiếng khẩy. Quả là trọng tình nghĩa, còn bảo vệ ca ca vô dụng của . Thôi , chẳng qua cũng chỉ là một trưởng hồn, ảnh hưởng gì lớn.

 

Chàng dốc cạn chén rượu, dùng khăn gấm lau khóe miệng, thong thả dậy. “Bổn vương tối nay sẽ đến dùng bữa.”

 

Một câu nhẹ bẫng, như một tảng đá lớn ném mặt hồ tĩnh lặng. Đầy tớ trong phòng tức thì im thin thít như ve sầu gặp rét, ngay cả thở cũng nhẹ . Ai cũng rõ, Vương gia tối nay đến, tuyệt đối chỉ đơn thuần là dùng một bữa cơm. Mãi cho đến khi bóng dáng màu vàng tươi biến mất ngoài cửa, vẻ mặt ôn thuận cung kính mặt Tống Thanh Uyển mới từng chút một tan vỡ.

 

 

Loading...