Xuyên thư làm tiểu thiếp: Nữ phụ pháo hôi chọn nắm thắng - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:26:14
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Văn Nguyệt vội đón lấy, chỉ cao xuống nàng , giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Đây là việc gì ? Chủ tử nhà ngươi lời gì, mà khiến ngươi hoảng hốt đến thế?”

 

Tiểu Đào thút thít, ngắt quãng những lời Tống Thanh Uyển dạy: “Chủ tử nhà nô tỳ… chủ tử nhà nô tỳ … nàng tự tội nghiệt thâm trọng, thời gian chẳng còn nhiều… dám cầu Vương gia khai ân, chỉ cầu… chỉ cầu Văn Di nương ngài đại nhân đại lượng, thể mặt Vương gia… vài lời , để nàng… để nàng khi c.h.ế.t thây…”

 

Trong mắt Văn Nguyệt lóe lên một tia tinh quang khó nhận . Nàng cầm lấy chiếc trâm bạc, cẩn thận quan sát. Chiếc trâm bằng bạc, gia công bình thường, nhưng bông hoa lan chạm khắc khá tinh xảo. Nàng , Tống Thanh Uyển yêu nhất hoa lan. Quả nhiên đây đúng là vật tùy của nàng . Xem , Tống Thanh Uyển thực sự đến đường cùng, đang dặn dò hậu sự .

 

“Chủ tử nhà ngươi quả là hiểu chuyện.” Văn Nguyệt thở dài, mặt lộ vẻ bi thương, “Cũng , nể tình nàng thành tâm như , tự khắc sẽ vì nàng mà cầu xin Vương gia chuyện . Ngươi về với nàng , cứ yên tâm mà .”

 

Tiểu Đào như đại xá, dập đầu mấy cái, lăn lết bò .

 

Nhìn bóng dáng Tiểu Đào xa, vẻ bi thương mặt Văn Nguyệt lập tức biến mất, đó là một vẻ khoái trá vặn vẹo. Nàng mân mê chiếc trâm bạc trong tay, dùng móng tay cạo nhẹ những khe hở của bông hoa lan đầu trâm, dường như xem bên trong giấu thứ gì như giấy tờ . Thế nhưng, chẳng gì cả. Chỉ là một chiếc trâm bạc bình thường mà thôi. Nàng khẽ khẩy, tùy tay vứt chiếc trâm lên bàn.

 

Sự giãy giụa cuối cùng của một kẻ sắp chết, thật đáng đáng buồn. Điều duy nhất nàng cần bây giờ là đổ thêm dầu lửa, khiến Tống Thanh Uyển c.h.ế.t nhanh hơn, và “danh chính ngôn thuận” hơn một chút.

 

Nàng nghĩ ngợi một lát, dặn dò bà tử bên cạnh: “Đi, với Vương Tổng quản một tiếng, cứ dặn. Vị ở Phù Dung Viên bệnh đến nỗi rời giường , thì tiền t.h.u.ố.c men và than củi dùng hằng ngày, cứ… giảm một nửa theo tiêu chuẩn của nha hạ đẳng trong phủ . Dù Vương phủ chi tiêu lớn, cũng thể vì một tội nhân mà quá lãng phí.”

 

“Vâng, Di nương minh!” Bà tử lập tức lệnh rời .

 

Văn Nguyệt cảnh thu tiêu điều ngoài cửa sổ, dường như thấy dáng vẻ Tống Thanh Uyển tuyệt vọng c.h.ế.t trong giá lạnh và bệnh tật. Nàng nâng tách lên, nhẹ nhàng thổi một , tâm trạng vô cùng sảng khoái.

 

Nàng rằng, cùng lúc nàng nhận lấy chiếc trâm bạc đó, tại biệt viện ngoài thành, Thải Vi tỉnh giấc, cũng nhận từ tay Lâm Phong một chiếc trâm bạc hình hoa lan y hệt.

 

“Đây là… trâm của chủ tử?” Giọng Thải Vi khản đặc yếu ớt, nhưng khoảnh khắc thấy chiếc trâm, đôi mắt ảm đạm của nàng bừng sáng. “Vương gia lệnh, cô nương cứ an tâm dưỡng thương.” Lâm Phong ngắn gọn, “Vương phi để cô nương chịu ủy khuất. nàng , công đạo sẽ trở về. Chiếc trâm , là tín vật nàng ban cho cô nương, cũng là lời hứa của nàng.”

 

Thải Vi siết chặt chiếc trâm bạc, cảm giác lạnh lẽo dường như ban cho nàng sức mạnh vô tận. Nàng nhớ sự tuyệt vọng khi hành hình trong phòng củi, nhớ những gương mặt dữ tợn ép nàng điểm chỉ. Nàng từng nghĩ sẽ bao giờ gặp chủ tử nữa. bây giờ, chủ tử hề từ bỏ nàng. Nước mắt vô thanh chảy xuống, nhưng còn là nước mắt tuyệt vọng, mà là niềm may mắn tai ương và ngọn lửa báo thù.

 

Nàng Lâm Phong, từng chữ từng câu, rõ ràng rành mạch : “Đại nhân, bản cung từ đó là giả. Từng chữ một, đều là bọn chúng ép nô tỳ . Kẻ chủ mưu thật sự, chính là Văn Nguyệt!”

 

Còn trong thư phòng của Vương phủ, Thẩm Diễn Chi Lâm Phong báo cáo, khóe môi khẽ cong lên một độ cung lạnh lẽo. “Giảm một nửa dùng độ? Nàng đúng là chờ nổi mà.” Hắn lẩm bẩm.

 

Nước cờ của Tống Thanh Uyển quả nhiên diệu kế. Một chiếc trâm, an ủi Thải Vi, giúp nàng an tâm sự thật, đưa đến tay Văn Nguyệt, trở thành mồi nhử nàng phạm sai lầm. Giờ đây, con cá c.ắ.n câu, lộ bộ mặt tham lam và xí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-lam-tieu-thiep-nu-phu-phao-hoi-chon-nam-thang/chuong-61.html.]

 

Mèo Dịch Truyện

“Vương gia, bây giờ chúng …” Lâm Phong hỏi. “Không vội.” Thẩm Diễn Chi dậy, bước đến tấm bản đồ địa lý khổng lồ, ánh mắt dường như xuyên qua vách tường, hướng về phía Phù Dung Viên, “Ván cờ mới chỉ bắt đầu. Nàng bày một ván cờ lớn như , bản vương há thể để nàng diễn một ? Truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở , lệnh của , bất kỳ ai cũng bước Phù Dung Viên nửa bước. Ngoài , với Vương Tổng quản, kiến nghị của Văn Di nương , cứ theo lời nàng .”

 

Hắn xem, khi đường lui đều chặn, hy vọng dường như tan biến, vị Vương phi đang ở trong hầm băng của , sẽ để hạ xuống quân cờ tiếp theo, một quân cờ kinh thiên động địa.

 

Mùa đông ở Phù Dung Viên dường như đến sớm hơn, và cũng khắc nghiệt hơn bất kỳ góc nào khác trong Vương phủ. Lệnh “giảm một nửa dùng độ” của Văn Nguyệt, tựa như một trận gió bắc lạnh buốt, chỉ một đêm, liền thổi tan chút ấm áp mong manh cuối cùng của Phù Dung Viên. Than củi đưa đến mỗi ngày, từ loại than bạc hảo hạng biến thành than đen khói bụi mù mịt, chỉ đủ để đốt trong một canh giờ. Thức ăn thì từ tiêu chuẩn cơm bệnh nhân, trực tiếp hạ xuống thành đồ ăn thừa nguội lạnh.

 

Những hạ nhân vốn còn chút đồng tình và kính sợ Phù Dung Viên, thấy gió đổi chiều, cũng bắt đầu trở nên lười biếng, những bà tử quét dọn sân viện đều biến mất, chỉ mấy ngày , trong vườn tích một lớp lá rụng dày đặc, càng thêm tiêu điều đổ nát.

 

Tiểu Đào ôm một chiếc chăn ẩm lạnh, môi tím tái vì rét, nước mắt lưng tròng: “Chủ tử, thế … thế mà chịu nổi ạ? Cái Văn Di nương , cũng quá độc ác ! Nàng đây là đóng băng và bỏ đói chúng đến c.h.ế.t đó ạ!”

 

Trong phòng lửa sưởi, lạnh từ khe cửa sổ từng chút len lỏi , lạnh lẽo như một hầm băng. Tống Thanh Uyển khoác một chiếc áo choàng dày, đang bên cửa sổ, tay cầm một cuốn cổ tịch ố vàng, say sưa, dường như hề cảm thấy cái lạnh thấu xương .

 

Nghe tiếng nức nở của Tiểu Đào, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt những vẻ sầu khổ, mà ngược còn mang theo một nụ nhạt. “Ngươi xem trong sách , ‘Vây địch ắt để khuyết, kẻ cùng đường chớ đuổi cùng’. Ý là bao vây kẻ địch thì để một lối thoát, đuổi g.i.ế.c kẻ địch lâm tuyệt cảnh thì nên quá dồn ép. Vì ?”

 

Tiểu Đào tâm trí nào mà những lời , chỉ ngừng run rẩy.

 

Tống Thanh Uyển cũng để tâm, tự giải thích: “Bởi vì dồn đường cùng, họ sẽ liều c.h.ế.t phản công, ch.ó cùng còn giứt giậu mà. đối thủ của chúng , hiển nhiên hiểu đạo lý .”

 

Nàng duỗi ngón tay thon dài, chỉ ngoài cửa sổ, “Nàng cắt đứt than củi của chúng , bớt xén cơm nước, còn khiến tất cả hạ nhân đều xa lánh chúng . Nàng tưởng rằng đây là đẩy chúng chỗ chết, thực , nàng đây là tự tay dọn dẹp cho chúng một sân khấu trong sạch nhất.”

 

“Sân khấu?” Tiểu Đào hiểu.

 

.” Ánh mắt Tống Thanh Uyển trở nên sâu thẳm, “Một sân khấu bất kỳ kẻ tầm thường nào quấy nhiễu, thể để chúng an an tĩnh tĩnh diễn một vở kịch .”

 

Nàng đặt sách xuống, dậy, đến bên Tiểu Đào, giúp nàng thắt chặt cổ áo, “Đừng sợ, càng lúc , chúng càng bình tĩnh. Nàng càng thấy chúng thê thảm, chúng càng sống… rực rỡ sắc màu.”

 

Tiểu Đào vẫn hiểu, nhưng vẻ trấn tĩnh của chủ tử, hiểu khiến nàng an tâm hơn nhiều.

 

Mấy ngày tiếp theo, Phù Dung Viên biến thành một “quỷ viên”. Ban ngày c.h.ế.t lặng như tờ, thấy một tiếng nào. hễ đến đêm, những chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy .

 

 

Loading...