Xuyên thư làm tiểu thiếp: Nữ phụ pháo hôi chọn nắm thắng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:24:38
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Thanh Uyển ghế gỗ hoàng hoa lê, mắt mũi, mũi tim, tâm trí sớm bay bổng tận chín tầng mây. Trong đầu nàng từng khung hình cốt truyện trong sách gốc cứ thế lướ qua. Nữ chính trong sách gốc khi trọng sinh đổi hôn sự với thứ , và khi nhập phủ Vương gia, nàng ngấm ngầm bày bố, thu mua lòng . Ngay cả việc đại thiếu gia gặp nạn, “nguyên chủ” biến thành vật tế thần, cũng đều do một tay nàng sắp đặt. Trong nguyên văn, đại thiếu gia Thẩm Cảnh Hiên hôn mê suốt năm năm, còn nguyên chủ thì Vương phi xử tử. Nữ chính khi gả Vương phủ thuận lý thành chương mà “nuôi nấng” cặp nhi nữ của nguyên chủ, ngay cả khối của hồi môn kinh cũng nghiễm nhiên tiếp nhận. Thật quá mức trớ trêu. Dùng tiền của nguyên chủ, hãm hại ruột thịt của nguyên chủ, nuôi dạy con cái của nguyên chủ thành phế vật, cuối cùng để con ruột của đạp lên thi cốt của bọn họ, lên vị trí chí cao vô thượng đó.

 

【Đinh —— Nhiệm vụ phát: Xin túc chủ trong vòng hai ngày thu mua Túy Tiên Lâu, cướp lấy cơ duyên của nữ chính.】

 

Tiếng máy móc đột ngột vang lên khiến chân mày Tống Thanh Uyển khẽ giật.

 

“Ngươi rốt cuộc là hệ thống gì? Phong cách đăng nhập phong cách phản diện?”

 

【Cảnh báo: Năng lượng đủ, thể giải thích chi tiết. Xin túc chủ nhanh chóng thành nhiệm vụ, nạp năng lượng cho hệ thống.】

 

【Thiên Bảo, đợi ngươi nữa đ.á.n.h thức .】

 

Nói xong, giọng đó im bặt, như thể cạn điện.

 

Thôi , xem còn nhiệm vụ mới khởi động . Tống Thanh Uyển bĩu môi, cướp cơ duyên của nữ chính thôi mà, chắc đến nỗi sét đ.á.n.h chứ.

 

Nàng đang thầm lẩm bẩm, thì đứa bé đang hôn mê giường bỗng nhiên mi mắt khẽ run rẩy.

 

“Tống di nương! Đại thiếu gia tỉnh !” Giọng Thôi ma ma kinh ngạc vui mừng, ánh mắt Tống Thanh Uyển đổi.

 

Tống Thanh Uyển lập tức hồn, nhanh chóng bước đến bên giường, đặt ngón tay lên mạch đập của Thẩm Cảnh Hiên. Chỉ trong chốc lát, nàng cau chặt mày.

 

Vương phi tinh ý, thấy sắc mặt nàng đúng, lòng chợt thót lên tận cổ họng: “Sao thế? Ngươi cứ thẳng!”

 

“Đại thiếu gia do tai nạn, mà là trúng độc, độc khí ăn sâu phổi và nội tạng.”

 

Một câu khiến tia hy vọng nhen nhóm của Vương phi tắt ngấm. Nàng tái mặt, túm chặt lấy tay áo Tống Thanh Uyển, giọng run rẩy: “Có thể chữa , đúng ? Nhất định thể chữa !”

 

Nói đoạn, Vương phi bất chấp phận, đầu gối mềm nhũn định quỳ xuống.

 

Tống Thanh Uyển nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy nàng , đồng thời ánh mắt sắc bén quét qua trong phòng.

 

“Tất cả lui xuống, canh giữ ở cửa, cho phép bất cứ ai gần!”

 

Thôi ma ma hiểu ý, lập tức dẫn theo các nha lui ngoài, khóa chặt cửa .

 

“Vương phi, hiện giờ chỉ một cách.” Tống Thanh Uyển hạ giọng, “Lập tức liên hệ gia đình bên ngoại của , phái đáng tin cậy nhất, đêm nay đưa đại thiếu gia đến Giang Nam, tìm chị dâu của .”

 

“Đại thiếu gia nhất định rời khỏi Vương phủ, nếu , thần tiên cũng khó cứu.”

 

Thẩm Cảnh Hiên dù yếu ớt giường, nhưng rõ mồn một, mặt , nở một nụ ôn hòa nhưng đầy lòng ơn với Tống Thanh Uyển.

 

Đứa bé , thật sự đến mức khiến lòng tan chảy.

 

Tống Thanh Uyển thêm: “Có thể hạ độc ngay mắt của , e rằng tai mắt trong phủ bám rễ sâu xa .”

 

Vương phi là nữ nhi của Thôi gia, thủ đoạn âm hiểm nào mà nàng từng thấy, trong mắt lóe lên một tia độc địa.

 

Nàng cứ ngỡ bảo vệ viện của kiên cố như thùng sắt, ngờ vẫn kẻ lợi dụng sơ hở.

 

“Ta hiểu .” Nàng hít sâu một , lấy bình tĩnh, “Chuyện hôm nay, đa tạ ngươi. Ân tình , ghi nhớ, nhất định sẽ điều tra đến cùng, trả trong sạch cho ngươi.”

 

Tống Thanh Uyển gật đầu, thuận thế : “Vương phi, phủ một chuyến. Ta Túy Tiên Lâu trong thành đang rao bán, hỏi giá.”

 

Vương phi chút ngạc nhiên, tin tức còn truyền , nàng ?

 

nàng hỏi nhiều, chỉ nghĩ là con nhà buôn bán tin tức nhanh nhạy, lập tức quyết định: “Chuyện nhỏ , ngươi cần đích . Ta sẽ cho quản gia lo liệu, coi như là quà tạ ơn của tặng cho ngươi.”

 

Lại chuyện như ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-lam-tieu-thiep-nu-phu-phao-hoi-chon-nam-thang/chuong-2.html.]

 

Tống Thanh Uyển mắt sáng rỡ, tốn công mà một tửu lầu lớn, đợt lỗ!

 

“Vậy xin phép về .” Nàng phúc , dứt khoát rời .

Mèo Dịch Truyện

 

Vừa bước khỏi cổng viện xa, tiếng điện quen thuộc “xì xì” vang lên trong đầu.

 

【Đinh —— Túc chủ thành công rửa sạch hiềm nghi, đổi nút thắt cốt truyện quan trọng, thưởng 100 điểm tích lũy, hai viên minh châu, một trăm lượng bạc trắng, ba viên giải độc .】

 

【Hệ thống khởi động chỉnh cần một vạn điểm tích lũy, xin túc chủ tiếp tục cố gắng.】

 

Lời dứt, trong “não hải” của Tống Thanh Uyển xuất hiện một trang giấy xám xịt sơ sài.

 

【Số dư: Bạc trắng 100 lượng】

 

【Điểm tích lũy: 100】

 

Còn về minh châu và giải độc , nàng tìm mãi nửa ngày cũng thấy chúng ở , đoán chừng là cất trong một “kho hệ thống” vô hình nào đó, đành bỏ qua.

 

“Thôi , tiên về xem hai đứa con ‘miễn phí’ của .”

 

Tống Thanh Uyển chắp tay, miệng lẩm bẩm: “Trời cao phù hộ, nhất định là hai thiên thần bé bỏng, đừng là hai đứa quỷ sứ nghịch ngợm nha…”

 

Bộ dạng thần thần bí bí của nàng để ý thấy, phía hòn non bộ cách đó xa, một đôi mắt sâu thẳm đang lặng lẽ quan sát nàng.

 

Tĩnh An Vương Thẩm Diễn Chi chắp tay thẳng, Tống di nương, bái, chân mày nhướng lên một cách khó nhận .

 

“Nàng chẳng tin quỷ thần nhất ?” Ánh mắt Thẩm Diễn Chi dõi theo bóng dáng dần khuất xa, trong đáy mắt xẹt qua một tia dò xét.

 

Ngày vì mỏ khoáng sản đó, cưới Tống Thanh Uyển Vương phủ. Nữ nhân cũng khá an phận, cửa năm tháng phát hiện mang song thai, giúp Thẩm gia khai chi tán diệp, cũng coi như công nhỏ. Chỉ là từ khi sinh, nàng càng trở nên trầm mặc, lâu từng bước chân Phù Dung Viên của nàng.

 

“Vương gia, là đến chỗ Vương phi ?” Thị vệ bên cạnh đoán tâm tư của chủ tử, cẩn thận hỏi.

 

“Đi Di Hiên Viện xem Cảnh Hiên.”

 

Thẩm Diễn Chi thu hồi ánh mắt, còn bóng lưng mảnh mai nữa, mà thẳng về một hướng khác.

 

Tống Thanh Uyển bước Phù Dung Viên hai đứa trẻ sáng lấp lánh trong sân chói mắt.

 

Cả hai đứa bé, cổ và cổ tay, đều đeo những thứ trang sức nặng trĩu hề phù hợp với lứa tuổi của chúng. Vòng cổ vàng óng ánh, vòng ngọc nặng trịch, mỗi đứa ít nhất đeo hai lớp, leng keng, hệt như hai cái kho bạc di động.

 

Tống Thanh Uyển thề, nàng thật sự thèm thuồng những sợi dây chuyền vàng lớn mà kiếp nàng mơ cũng dám nghĩ tới, nàng thuần túy là xót xa cho bọn trẻ.

 

“Ôi chao cục cưng của , đeo nặng thế , cẩn thận lớn nổi.”

 

Nàng nhanh chóng bước tới, xót xa lẩm bẩm, nhanh tay nhanh chân tháo tất cả đồ trang sức bằng vàng ngọc hai đứa trẻ xuống, “Đến đây, nương cất giúp các con .”

 

Cầm tay nặng trĩu, chất liệu đến mức khiến lòng nàng run rẩy.

 

Vừa cất xong “tang vật”, đầu , nàng thấy con gái Thẩm Minh Châu đang xổm đất, giơ một viên minh châu to bằng quả trứng chim bồ câu, “đôm” một tiếng đập quả óc chó.

 

“Tiểu tổ tông của !” Tống Thanh Uyển lao tới, tim hẫng mất nửa nhịp, “Đó là minh châu! Không hòn đá !”

 

Nàng nâng viên ngọc lên, đối diện ánh sáng cẩn thận kiểm tra, may mắn , ngay cả một vết xước cũng .

 

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Xoạt ——”

 

 

Loading...