Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-02-23 07:23:18
Lượt xem: 331
Phúc lợi của chính quyền huyện rất tốt, nghỉ lễ Quốc khánh có phát gạo và dầu cải, có cả khăn mặt và xà phòng.
Lại có cả phần của Kiều Vi. Rõ ràng đãi ngộ của cô còn ở thị trấn.
Phải biết rằng, ngày hôm qua Hồ Tuệ đã tiện thể mang các thứ trên thị trấn phát về cho cô.
Kiều Vi vừa nghĩ đến điều kiện kinh tế vốn dư dả của nhà mình giờ lại có thêm một phần tiền lương và hai phần phúc lợi của mình là tinh thần hứng khởi hẳn.
Ngày ấy thư ký bưng cốc trà đi từ trong gian lớn ra, thấy cô còn cố ý nói với cô hai câu, xe buýt chạy tuyến ngắn đã sắp xếp xong, sau Quốc khánh sẽ chạy.
Vậy thì tốt quá.
Vốn Kiều Vi còn đang lo lắng trời đông lạnh như vậy thì làm sao đèo con bằng xe đạp được, nếu như có xe buýt, vậy chuyện này đã được giải quyết.
“Hiệu suất của chính quyền huyện ta thật sự không thể chê.” Kiều Vi nói: “Đừng nói quần chúng, kể cả tôi đang ở Huyện ủy, nghe thấy tin tức này đều cảm thấy phấn chấn. Có vấn đề thì chính phủ giải quyết, trong lòng có hy vọng.”
Lời này nói đặc biệt chân thành.
Dù sao đúng là giải quyết nhu cầu thực tế của cá nhân cô với hiệu suất cao.
Lời khen chân thành khiến lãnh đạo cũng cảm thấy thoải mái.
Kiều Vi chủ động nhận việc: “Cứ giao việc tuyên truyền bên Hạ Hà Khẩu kia cho tôi.”
“Được, đều là đồng nghiệp cũ của cô, giao cho cô.”
Hiện giờ Kiều Vi không rời túi lưới. Trong túi đeo của cô luôn có túi lưới, có thể sử dụng mọi lúc. Cô rất thích túi lưới này.
Do đó, phúc lợi vừa phát, đã sử dụng đến. Lượng gạo và dầu không lớn, dù sao là thời đại kinh tế có kế hoạch kiểm soát gạo, dầu. Nhưng không lớn cũng có chỗ tốt của nó, cất vào túi lưới, treo trên ghi đông, có thể tự chở về nhà.
Trên đường đi, Nghiêm Tương hỏi: “Mẹ, có phải đi nhà trẻ một ngày mai nữa, ngày kia là nghỉ lễ phải không ạ?”
“Đúng, Tương Tương vui không?”
Nghiêm Tương không hề vui, ngược lại nói: “Không được gặp các bạn nhỏ nữa.”
TBC
“Hả, Tương Tương thích các bạn nhỏ vậy à?”
“Vâng!” Nghiêm Tương gật đầu thật mạnh: “Con sẽ dạy các bạn nhỏ nghe lời, tất cả đều là bé ngoan.”
Kiều Vi vui vẻ.
Buổi tối, cô nói với Nghiêm Lỗi: “Sắp có xe buýt, về sau em đi làm cũng tiện, nhưng về lúc 3 giờ30 thì lại không thích hợp.”
Còn có trời mưa hoặc có tuyết mà không đi làm cũng không phù hợp.
Trước đó đã đổ hai trận mưa, cô không đi làm, ở nhà nghe mưa đọc sách, sướng c.h.ế.t được.
Ôi.
Đi Văn phòng Huyện ủy, chỗ tốt là công việc chuyên nghiệp hơn. Cô là người cầm bút do thư ký nhìn trúng đề bạt lên, việc vụn vặt sẽ không giao cho cô, công việc hiện giờ khiến cô cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Chỗ xấu là: ngay cả cô cũng phải thu trạng thái thoải mái khi ở Ban Tuyên truyền lại.
Bí thư Mạnh là người rất mạnh mẽ, ở dưới sự lãnh đạo như vậy, người ta sẽ không tự chủ được mà rơi vào trạng thái căng thẳng.
Khi ở Ban Tuyên truyền, Kiều Vi luôn vui vẻ, tám phần tinh thần hai phần thoải mái, nhưng qua bên này thì tinh thần phải đạt tới mười hai phần.
Đãi ngộ trước đó Kiều Vi nhận được từ lãnh đạo, mặc dù không hợp lẽ thường lắm, nhưng khiến Nghiêm Lỗi yên tâm.
Biết rõ cô không phải người khiến mình bị thiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-206.html.]
Như vậy mới yên tâm cho vợ ra ngoài.
Nghiêm Lỗi tính toán thời gian: “Không kém nửa giờ kia. Ngồi xe cũng tiết kiệm sức, mùa đông ấm áp.”
Về chuyện giữ ấm vào mùa đông, Kiều Vi cảm thấy nhất định phải chuẩn bị.
Thế hệ sau, nơi đâu cũng là điều hòa máy sưởi. Thể hàn sợ lạnh còn có thể dán miếng giữ ấm trong quần áo.
Nơi đây chỉ có giường sưởi và bình nước nóng.
Bình nước nóng rất lớn, hơn nữa còn là sản phẩm công nghiệp, không dễ mua cũng không thể mang theo bên người.
Kiều Vi hỏi Nghiêm Lỗi có thứ gì có thể sưởi ấm mà mang theo bên người được không.
Nghiêm Lỗi ngẫm nghĩ: “Hôm nào qua chỗ thợ đồng nhìn xem, anh nhớ trước kia có loại mang theo bên người được, có rót nước ấm.”
Trước kia Hạ Hà Khẩu có rất nhiều tiệm đồng, nhưng tất cả đều thu hồi và sát nhập sau quốc hữu hóa. Lại sau nữa mọi người bắt đầu sử dụng sản phẩm công nghiệp, thợ đồng thủ công suy tàn, nhưng vẫn có.
“Ngày mai chúng ta chỉ làm buổi sáng, buổi chiều đi nhé.” Có vật thay thế, Kiều Vi vui vẻ.
Ngày ba mươi là ngày làm việc cuối cùng trước lễ, cơm trưa xong, các ban đều vừa làm vừa nghỉ ngơi trong tầm một giờ rồi mọi người tan tầm.
Nghỉ lễ rồi.
Kiều Vi về sớm, đến thẳng hẻm thủ công.
Lão thợ may ngồi trên ghế trúc nhỏ trước cửa, đong đưa chân phơi nắng.
Kiều Vi chào hỏi ông ta.
Thợ may: “Đi đâu vậy?”
Kiều Vi nói ra ý định của mình.
Thợ may nói: “Trước kia có lò sưởi tay, dùng than đốt. Làm rất khéo, cho dù cô di chuyển thế nào, than đựng bên trong luôn cháy ổn định.”
Kiều Vi nói: “Cháu từng nghe nói về nó.”
Vật tinh xảo được truyền lại từ thời xa xưa này, cô đã từng xem bản vẽ cấu tạo ở trên mạng, vô cùng độc đáo.
Lão thợ may nói: “Đừng làm nó, khó tìm than lắm. Cái đó phải dùng than không khói, than khác không được. Cô không thể vừa đi vừa hít khói.”
Hình ảnh thật đẹp, chọc cho Kiều Vi cười ha ha.
“Chồng cháu nói có loại rót nước.” Cô nói.
“Đúng, kiếm cái rót nước là được.” Lão thợ may nghe xong tình huống của cô: “Chính là bình nước nóng. Cái lớn để trong nhà, làm ấm chăn. Cô muốn mang theo thì làm cái nho nhỏ, đeo trên cổ, nhét vào trong quần áo để nó dán vào bụng, dọc đường đều không lạnh.”
Kiều Vi nghe vậy mắt sáng rực lên: “Ông biết ạ, cháu muốn cái đó.”
Ông già đong đưa chân: “Từng đặt làm… ôi, bỏ đi, cô nhanh đi đi.”
Kiều Vi đến tiệm đồng, thợ đồng đang ngủ gục trên quầy, có thể thấy việc kinh doanh không tốt. Nhưng mà bây giờ được nhà nước trả lương, cũng không cần thiết.
Mặc dù Kiều Vi hơi ngại, nhưng vẫn gọi người ta dậy: “Đồng chí, đồng chí.”
Thợ đồng lau nước miếng, nghe yêu cầu của Kiều Vi trong khi vẫn còn ngái ngủ, lục tung đống chai lọ lớn lớn nhỏ nhỏ lên, tìm được hai cái bình nhỏ phủ đầy bụi bẩn rồi đưa cho cô: “Thứ này có được không?”
Hai cái bình dẹp, hình tròn, lớn cỡ bàn tay người trưởng thành, chính là kiểu lão thợ may nói.
“Chính là nó!” Kiều Vi rất thích. Thời đại này cũng có thứ vừa nhỏ lại tốt vậy.
Rất nhiều thứ nhìn thấy hàng ngày đều quá lớn.