Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 298

Cập nhật lúc: 2025-05-16 13:46:08
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô nhận lấy bát canh uống một ngụm, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Phương Trạch Vũ: "Không ngờ anh còn giấu nghề đó?"

"Lúc trước từng học một chút của chiến hữu ở nhóm bếp núc, em thích thì ăn nhiều một chút." Phương Trạch Vũ vừa nói vừa múc cơm cho hai đứa nhỏ: "Hai đứa cũng ăn nhiều vào, như vậy mới có thể mau lớn được."

Uống hết một bát canh nóng hổi, cả người cũng thấy thoải mái hơn, Thư Nhan thở ra một hơi, bắt đầu ăn cơm chiên trứng, mùi vị của cơm chiên trứng cũng không tồi, không phải là kiểu vô cùng ngon, nhưng mà trong chuyến đi, vừa tỉnh dậy đã lập tức có người nghĩ cách làm cho bạn một bát cơm chiên trứng, rất dễ khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng.

Hơn mười một giờ một chút, bọn họ cuối cùng đã đến nơi, xuống xe lửa, Phương Trạch Vũ nhìn khắp một vòng, cuối cùng cũng thấy được được người đến đón anh. Hai người xúc động ôm nhau vỗ lưng đối phương một cách kích động, lộ ra vẻ xúc động thấy rõ.

"Chúng ta cũng phải mười năm chưa gặp lại rồi nhỉ? Vừa nghe nói cậu muốn đến đây, tôi thật sự ngủ không yên giấc." Anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thư Nhan: "Đây là em dâu sao?", sau đó lại nhìn thấy hai đứa trẻ bên cạnh anh, anh ta không nhịn được trừng to hai mắt: "Con cũng đã lớn như vậy rồi? Cậu không đúng nha, kết hôn không nói với chúng tôi một tiếng thì thôi đi, con cái đã lớn như vậy, cậu có xem chúng tôi là anh em không?"

Giao thông ở thảo nguyên không thuận tiện, Phương Trạch Vũ rất ít liên lạc với bọn họ, chuyện anh ngồi tù bọn họ cũng không biết.

Phương Trạch Vũ vỗ vai người đàn ông vài cái: "Đừng nói bừa nữa. Đây là người yêu tôi, Thư Nhan. Đây là hai đứa con của người yêu tôi."

Người đàn ông gạt hết sự ngạc nhiên trên mặt, lập tức phản ứng lại, hơi ngượng ngùng bắt tay với Thư Nhan.

"Vậy cũng là em dâu, tôi và Trạch Vũ cũng coi như là những đồng đội cũ, quan hệ rất thân, đã đến đây rồi thì hãy coi như là nhà của mình, có gì cần giúp cứ nói với tôi." Người đàn ông vỗ ngực, nói vô cùng hào sảng.

Thư Nhan nhìn qua Phương Trạch Vũ.

"Đây là tiểu đội trưởng cũ của anh, Lâm Đại Chí, em cứ gọi anh ấy là tiểu đội trưởng Lâm là được." Đây coi như là tiểu đội trưởng thứ hai của anh, sống chung với nhau cũng được hai năm, lúc đó anh nhỏ nhất, cho nên Lâm Đại Chí luôn chăm sóc Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ vì biểu hiện xuất sắc bị lữ đoàn TZ chọn đi, Lâm Đại Chí vẫn luôn ở lại quân doanh trại nơi này, còn cưới được con gái của đồng hương bản địa, cũng coi như là một nửa người thảo nguyên rồi.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-298.html.]

"Vậy sau này làm phiền đội trưởng Lâm rồi."

"Biết mọi người muốn đến đây, tôi còn đặc biệt mượn một chiếc xe tới, đi, tôi đưa mọi người đi, trước tiên đến đó nghỉ ngơi một chút."

Xe anh ấy mượn là chiếc xe máy cày, là cái loại máy cày xình xịch xình xịch, phía trước máy cày còn bốc khói, lúc trước Thanh Thanh đã từng ngồi, Thiên Bảo thật ra cũng đã từng ngồi xe này, nhưng mà cậu bé sớm đã quên mất rồi, bây giờ nhìn thấy chiếc xe máy cày này có chút phấn khích.

Phương Trạch Vũ ôm hai đứa nhỏ lên trước, rồi lại đỡ Thư Nhan lên, Lâm Đại Chí ở bên cạnh nở nụ cười mờ ám nhìn anh.

Ai quen biết với Phương Trạch Vũ mà không biết anh như cục sắt, nhiều năm không gặp, ấy vậy mà cũng biết chăm sóc phụ nữ rồi, đúng thật là hiếm thấy.

Lâm Đại Chí vô cùng chu đáo, anh ấy lấy một tấm đệm lót ở trong xe phía sau, bốn người vừa vặn có thể ngồi xuống.

Hai đứa nhỏ vừa mới bắt đầu còn hăng hái, cuối cùng bị xóc đến nổi hăng hái không nổi nữa, thật sự con đường này quá rung lắc. Nếu không phải Phương Trạch Vũ nhanh tay lẹ mắt, Thiên Bảo suýt chút thì bị ngã ra ngoài rồi.

"Đường ở đây sao không có ai tu sửa lại vậy? Nhiều ổ gà, còn hẹp nữa." Nếu như có xe chạy qua lại, một chiếc xe phải từ từ lùi về chỗ hơi rộng một chút dừng ở đó không di chuyển, thì một chiếc khác cẩn thận đi qua được.

"Không còn cách nào cả, ở đây rất nghèo." Lâm Đại Chí ở phía trước nghe được những lời Thư Nhan nói, cao giọng lên tiếng.

"Con đường này là do bọn anh và người dân địa phương cùng nhau làm." Phương Trạch Vũ nhìn ra con đường bên ngoài xúc động nói: "Vì con đường này, người dân ở đây chịu khổ không ít, còn có không ít người vì thế mà bị thương."

Nói chuyện phiếm được vài câu, Thư Nhan bị xóc nảy đến mất hết tinh thần, chỗ dựa lưng vào lại là sắt, đụng trúng lập tức đau đớn, dám chắc là đã bầm tím rồi, Phương Trạch Vũ thấy vậy nhanh tay kéo cô vào trong lòng mình.

Cả người Thư Nhan cứng đờ, mặt cô ửng đỏ, cô ngẩng đầu nhìn Phương Trạch Vũ, thấy mang tai anh cũng đỏ lên, cô khẽ mỉm cười một tiếng, thả lỏng cơ thể dựa vào trong lòng anh.

Loading...