"1m82." Phương Trạch Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Thư Nhan, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi đột nhiên nói: "Không sao, anh thích phụ nữ thấp một chút."
Thư Nhan hất thẳng tay anh ra, mang giày cao gót đi nghe 'cộp, cộp'.
Phương Trạch Vũ đứng như trời trồng ra đó, mãi không rõ mình đã nói sai điều gì. Lúc anh đuổi tới nơi, Thư Nhan đã đi vào thang máy. Anh đi thẫn thờ vào công ty, đụng phải Mao Vệ Bình cũng không phát hiện.
"Sao thế này? Thất hồn lạc phách hả?" Mao Vệ Bình lo lắng nhìn Phương Trạch Vũ.
"Hình như tôi đã nói sai rồi." Phương Trạch Vũ hồi hồn lại.
"Gì cơ?"
"Tôi nói với Thư Nhan tôi thích phụ nữ thấp một chút. Vậy không ổn à? Tôi chỉ muốn nói tôi thích cô ấy như vậy thôi." Phương Trạch Vũ nhíu mày.
Mao Vệ Bình liếc anh: "Anh à, tôi gọi cậu là anh luôn đó! Phụ nữ mà hỏi chuyện như vậy tức là cô ấy sợ cậu để ý đến chiều cao mình, vậy thì cậu cứ nói thẳng là anh thích em vậy không phải được rồi sao? Còn nói tôi thích người thấp. Có phải là cậu chưa quỳ bàn giặt bao giờ đúng không?"
"Tôi chưa quỳ bao giờ, xem ra cậu hay quỳ rồi." Phương Trạch Vũ nhìn Vệ Bình với vẻ 'đàng trên'.
"A, xem ra cậu không cần tôi nghĩ kế giúp rồi!" Đột nhiên, Mao Vệ Bình lại nhìn Phương Trạch Vũ với vẻ khiếp sợ: "Không đúng, quan hệ của hai người tốt đến vậy từ khi nào?"
"Tôi chưa kể à? Nhan Nhan đồng ý làm bạn gái tôi rồi." Lúc nói câu này, Phương Trạch Vũ không kìm được vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt.
"Người anh em à, cậu được lắm nha, tốc độ thần tốc như vậy!" Mao Vệ Bình sợ ngây ra. Anh ấy nghĩ xong cảnh tượng theo đuổi vợ đầy nước mắt của Phương Trạch Vũ rồi, sao bây giờ họ đã yêu nhau thế?
"Nhan Nhan nói tuổi tác chúng tôi không còn nhỏ nữa, cũng trải qua nhiều chuyện rồi, không cần phải chơi trò anh đuổi tôi theo. Khó lắm mới gặp được người tâm đầu ý hợp, nên thẳng thắn, dũng cảm chút." Phương Trạch Vũ mừng đến mức trông như một gã khờ.
Mao Vệ Bình thấy mà đau răng, da gà nổi đầy người.
"Được rồi được rồi, đừng khoe khoang nữa. Cậu về thì mua bó hoa nói xin lỗi với cô ấy đi. Phụ nữ nào cũng thích hoa, tuyệt đối đừng có nhắc lại chữ 'thấp' đó, nhất định phải nói anh thích em như vậy!" Mao Vệ Bình nghĩ kế.
TBC
Thật ra thì Thư Nhan hầm hừ đi lên lầu chứ cũng không giận, chỉ là cô cố ý tỏ vẻ với Phương Trạch Vũ vậy thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-283.html.]
"Hôm nay tâm trạng tốt à?" Hồ Thụy Tuyết vừa hay bắt gặp Thư Nhan mặt đỏ lừ lừ, bèn cười hỏi một câu.
"Tớ hẹn hò rồi."
"Khụ khụ..." Hồ Thụy Tuyết đang uống nước tức thì bị sặc: "Cậu vừa nói gì?"
"Tớ nói tớ đang hẹn hò."
"Với Phương Trạch Vũ kia hả?" Hồ Thụy Tuyết lập tức mất bình tĩnh: "Không phải mới chỉ tiếp xúc gần đây thôi sao? Sao đã yêu nhau rồi?
"Thời gian tiếp xúc của bọn tớ nhiều hơn cậu tưởng tượng đấy. Nói thế nào nhỉ? Thật ra tớ rất có hảo cảm với anh ấy, nhưng cả hai bọn tớ đều có phần cố kỵ nên chưa bày tỏ. Tiếp xúc từ từ với anh ấy thì tớ thấy anh ấy rất tạo cảm giác an toàn, tớ thấy đi cùng anh ấy rất yên bình. Đây là người đầu tiên tạo cho tớ cảm giác yên tâm như thế trong rất nhiều người đàn ông tớ từng qua lại, nên tớ muốn thử xem sao."
Hồ Thuỵ Tuyết bèn gật đầu: "Bản thân cậu thấy ổn là được. Tớ nhớ cậu từng nói anh ta làm việc ngay dưới lầu. Công ty nào thế? Có cần tớ nhờ người kiểm tra chút không?"
"Không cần đâu. Công ty là do anh ấy tự mở. Tớ cảm thấy không cần kiểm tra, muốn biết gì tớ sẽ tự hỏi anh ấy, để anh ấy tự nói cho tớ biết. Tương tự, anh ấy muốn biết gì cũng có thể hỏi mình, không gì là không nói được." Đây chính là sự tin tưởng cơ bản nhất.
Nếu hai người đều nghĩ như vậy thì thật hiếm có, nhất là khi Thư Nhan còn có hai đứa con. Nếu Phương Trạch Vũ có thể nói tất cả mà không giấu giếm, thì chỉ bằng chút chuyện đó thôi, Hồ Thụy Tuyết cảm thấy anh phù hợp.
"Vậy sao trưa nay rảnh rỗi chúng ta không đi ăn chung một bữa nhỉ?" Hồ Thụy Tuyết cười hỏi.
"Để hôm khác đi! Đến lúc đó tớ bảo anh ấy mời cậu ăn cơm, chính thức giới thiệu anh ấy với cậu."
Tan làm, Thư Nhan đi xuống nhà xe đã thấy Phương Trạch Vũ cầm một bó hồng đứng đó đợi cô.
Phương Trạch Vũ to con mà cầm bó hồng khiến người ta thấy rất quái dị. Thư Nhan vô thức thấy muốn cười.
"Là ai hiến kế cho anh vậy?
"Này là để xin lỗi chuyện ban sáng. Thật ra anh muốn nói em thích em thế này... Không phải, ý là em có thế nào anh cũng thích. Cũng không phải, chỉ là, anh... anh thích em!"
Dáng vẻ này của anh khiến Thư Nhan vui đến bật cười, vươn tay qua nhận lấy hoa: "Em hiểu ý anh rồi, đi thôi, đưa em về nhà đi."
Thanh Thanh sắp phải thi cuối kỳ rồi, sau khi lần thi này kết thúc, cô bé đi học lại là thành học sinh cấp hai rồi.