Sau khi nhấc điện thoại, nghe thấy giọng nói biết đúng rồi, chính là giám đốc của bọn họ, lưng chậm rãi cúi xuống, một lúc sau, trán người đàn ông từ từ đổ mồ hôi, hết lần này đến lần khác lau đi: 'Được rồi, được rồi, chúng tôi sẽ sớm trở lại."
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông trông rất nịnh nọt" Bà chủ, chúng ta chính là làm theo phép tắc , kiểm tra đến chỗ này của cô, kiểm tra giấy phép buôn bán không thành vấn đề thì sẽ đi."
"Được rồi." Thư Nhan nâng cằm và yêu cầu Trương Hoa Tú cho họ xem giấy phép kinh doanh.
Nhìn thoáng qua, anh ta nói: "Không sao, ở cục có chuyện, chúng ta về trước đi."
"Cứ từ từ đi, tôi không tiễn." Thư Nhan ngồi bình tĩnh không nhúc nhích.
Khi mọi người rời đi, Trương Hoa Tú tức giận nói: "Chắc là lỗi của chủ nhà, thật khó chịu."
"Sao vậy." Thư Nhan gọi điện thoại Lão Hồ.
Có một số việc vẫn phải nhờ cậy những tay anh chị sừng sỏ như ông Hồ là tiện hơn cả.
Thư Nhan trình bày rõ ràng nguyên do tìm đến ông ấy. Ông Hồ im lặng một lúc lâu.
"Tôi thật sự xin cô thứ lỗi cho. Giới thiệu cho cô hai chủ nhà mà kết quả đều thành ra cơ sự thế này." Ông Hồ cảm thấy đây là cú trượt dốc trong sự nghiệp của mình. Lần trước thôi thì bỏ qua, còn với chủ nhà lần này, ông ấy nhất quyết phải cho ông ta biết mặt.
"Việc này thì có liên quan gì đến ông đâu? Chỉ có thể đổ tại bản thân tôi xui xẻo, gặp phải hai chủ nhà không đáng tin thôi." Thư Nhan tươi cười. Thực tế có không ít chủ nhà như vậy. Cô đã từng nghe kể về một vài người, chỉ không ngờ cô lại gặp được cả.
"Vậy bây giờ cô định sẽ cho người rót vào tai con gái của chủ nhà điều tốt đẹp về việc kinh doanh trong cửa hàng, tại sao thế? Ông Hồ cho rằng người của Cục Công thương tiu nghỉu ra về, bên phía chủ nhà nhận được bài học thì trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không đến quấy nhiễu nữa.
"Tất nhiên là để ông ta lấy lại cửa hàng." Khóe miệng Thư Nhan hơi cong lên, không hề giải thích: "Chuyện này nhờ cả vào ông."
"Được. Đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa cho cô." Ông Hồ cũng không gặng hỏi mà lập tức đồng ý ngay. Ông ấy thành thạo việc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-260.html.]
Ngày hôm ấy, con gái của chủ nhà là Dạng Dạng định sẽ ra ngoài chơi. Lúc đang đứng đợi xe buýt thì thấy hai người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi nối gót nhau cũng đến đợi xe, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, nhìn là biết vừa đi mua sắm về. Cô ta liếc nhìn, in biểu tượng chữ Nhan Ny, từ cửa hàng của Thư Nhan đi ra đây sao?
Người A: "Ba bộ của cô hết bao nhiêu thế?"
Người B: "Không đắt đâu. Hơn hai trăm thôi. Giờ đang chạy chương trình nên rẻ thật đấy, trước cứ phải ba bốn trăm cơ."
Người A: "Phải đấy. Bốn bộ của tôi đây cũng chỉ mất có ba trăm đồng, rẻ quá trời quá đất. Về tôi phải giới thiệu với đám bạn để họ nhanh chân đến mua, không thì quần áo đẹp bị cướp sạch mất."
Người B: "Tôi cũng phải về quảng cáo với đồng nghiệp mới được. Đáng lẽ ra là hôm nay định ra ngoài đi mua sắm với tôi đấy, nhưng lại có việc không đi được. Cửa hàng của cô ấy mà không chạy chương trình thì thú thật là một mình tôi cũng ngại đến. Mà cô ấy buôn may bán đắt thật đấy nhỉ. Thanh toán mà cũng phải xếp hàng mất bao lâu."
Lúc này, có một người phụ nữ xách túi quần áo đi tới: "Các cô cũng mua quần áo từ cửa hàng Nhan Ny ra đấy à? Đắt như tôm tươi ấy nhỉ. Mẫu áo sơ mi tôi thích mê cũng hết hàng rồi."
TBC
"Thì quần áo ở cửa hàng cô ấy đẹp mà, lại đang có chương trình nữa. Rẻ thật sự." Người A nói.
"Tôi biết cửa hàng Nhan Ny mà chị nói, cũng từng đến mua quần áo. Các chị thử nói xem cửa hàng của cô ấy buôn bán nườm nượp như thế thì phải kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ" Dạng Dạng tươi cười cất giọng hỏi.
Người A liếc nhìn cô ta: "Thú thật là chưa nghĩ đến chuyện này bao giờ. Nhưng riêng hai chúng tôi đã mua hết năm trăm đồng rồi, trước tôi còn mười mấy người xếp hàng thanh toán nữa. Tôi thấy mua cũng phải tầm hai trăm, ba trăm đồng. Đằng sau còn bao nhiêu là người. Cô mua hết bao nhiêu?" Người A hỏi người C.
"Tôi hết hơn ba trăm." Người C trả lời ngay chẳng cần nghĩ ngợi.
Người B: "Tôi thấy ít nhất một ngày có thể bán được bốn, năm ngàn đấy. Kiếm được nhiều ít ra sao không biết chứ bà chủ thì lúc nào cũng bảo là xả kho lỗ vốn. Vốn thì cam đoan không lỗ đâu, nhưng kiếm bộn tiền thì chắc là không."
Người A: "Đúng đấy. Hiện tại đang giảm giá tận sáu mươi, bảy mươi phần trăm kia kìa. Thế cho nên cứ mua vào tầm giao mùa là tiết kiệm nhất."
Mấy người túm tụm lại nhỏ to bàn tán chuyện mua quần áo thế nào, còn lấy cả quần áo mình mua ra cho người kia xem.
Xe buýt đến, mấy người họ cùng nhau lên xe. Dạng Dạng nhìn họ đi khỏi, không khỏi nhẩm tính trong lòng, 'Hơn hai trăm mà rẻ á? Mấy người này ngu ngốc thật đấy."