"Được chứ." Thư Nhan giao đồ cho tài xế cất vào cốp xe, rồi ngồi xuống với bọn nhỏ, hai người lớn ba trẻ con, không gian trong xe cũng không chật chội lắm.
"Đây là con gái của tôi, Đóa Đóa. Đóa Đóa, sao nhìn thấy chị với em trai mà không chào vậy?" Hồ Thụy Tuyết lay nhẹ con gái.
Thư Nhan nhìn cô bé ngồi trong lòng Hồ Thụy Tuyết, cô bé có làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, lông mi dài đen nhánh, mũi hếch lên, miệng nhỏ chúm chím, thanh tú dễ thương như búp bê vậy.
"Con gái của cô đáng yêu quá." Thư Nhan khen ngợi.
"Con gái cô cũng rất xinh xắn, bé trai cũng rất bảnh trai nữa." Hồ Thụy Tuyết cũng thật lòng khen ngợi.
Thư Nhan lại nghĩ đây chỉ là một lời nhận xét khách sáo, đương nhiên cô vẫn cảm thấy con gái của mình rất xinh xắn rồi. Nhưng thật ra trước đây Thư Cẩn Hi không được nuôi dưỡng tốt, mặc dù hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ có thể coi là dễ nhìn, còn Thiên Bảo thì cũng khá xinh trai.
"Đóa Đóa, đây là dì Thư, bạn tốt của mẹ, con ngoan nào, mau gọi dì Thư đi." Đợi một lúc, Đóa Đóa vẫn không lên tiếng, Hồ Thụy Tuyết cũng không tức giận, sau đó giới thiệu. : "Đây là chị Thanh Thanh, đây là em trai Thiên Bảo, lát nữa con chơi với chị với em nhé?" Nhưng Đóa Đóa ngồi trong vòng tay của Hồ Thụy Tuyết vẫn ngơ ngác, giống như không nghe thấy Hồ Thụy Tuyết nói gì.
Thư Nhan lập tức phát hiện ra vấn đề, cô mở miệng định nói, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì, sau đó cô liền cười tủm tỉm chuyển chủ đề: "Công ty khá bận rộn, cô đi như vậy sẽ không sao chứ?"
TBC
"Mọi người đang bận rộn chuẩn bị quảng cáo, ở đài truyền hình còn có nhân viên công tác theo dõi nên tạm thời không cần tôi phải để ý quá kĩ, hiếm khi rảnh rỗi nên mới ra ngoài cho thoải mái." Hồ Thụy Tuyết ôm chặt Đóa Đóa, nói với Thanh Thanh Và Thiên Bảo: "Dì là bạn của mẹ hai đứa, cứ gọi dì là dì Tuyết nhé, đây là quà ta tặng cho hai đứa."
Hồ Thụy Tuyết lấy ra hai chiếc hộp tinh xảo đưa cho Thanh Thanh và Thiên Bảo, trong đó có một chiếc vòng ngọc nhìn rất đẹp, Thư Nhan định từ chối, nhưng cuối cùng cũng không nói, thật ra cô cũng chuẩn bị quà cho Đóa Đóa, nhưng vừa nhìn thấy món quà do Hồ Thụy Tuyết chuẩn bị, cô cảm thấy món quà gặp mặt mình chuẩn bị có hơi rẻ tiền.
"Đừng giấu nữa, lấy ra đi." Hồ Thụy Tuyết nhận lấy chiếc hộp từ trong tay Thư Nhan: "Tôi tặng cô một trong hai món quà nên đã bị thiệt rồi, cô còn muốn giấu không cho sao? Không có cửa đâu."Hồ Thụy Tuyết nói đùa.
Trong hộp là một bức tượng phật nhỏ bằng vàng, dây đeo với móc cài là do Thư Nhan tự tay làm.
"Tôi rất thích, Đóa Đóa cũng rất thích." Nói xong đeo lên cho Đóa Đóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-177.html.]
Nhưng đứa trẻ trong tay Hồ Thụy Tuyết vẫn ngồi im không nói lời nào.
Sau khi xuống xe, họ đi đến một trang viên.
"Đây là trang viên riêng của một người bạn của cha tôi, không chỉ có sân đánh Golf mà còn có trang trại nuôi ngựa và cả bể bơi trong nhà và ngoài trời. Nếu như nhiệt độ trong nhà ổn định thì chúng ta có thể đi bơi, ngoài ra còn có một công viên giải trí thu nhỏ, mấy đứa nhỏ chắc chắn sẽ thích."
"Lớn như vậy sao?" Thư Nhan còn tưởng là bãi cỏ trong công viên, không ngờ lại là trang viên, đây là lần đầu tiên cô biết Nam Thành có trang viên lớn như vậy, còn là của tư nhân nữa.
Hồ Thụy Tuyết đưa Thư Nhan đi vào, nói: "Nhìn thấy khu rừng đó không? Đi qua đó sẽ thấy một bãi cỏ lớn, nhưng chúng ta có thể đến công viên giải trí trước, sau đó chúng ta sẽ đến đó ăn trưa sau."
Cái gọi là công viên giải trí thu nhỏ lại mang đến cho Thư Nhan một cú sốc khác, không chỉ có đu quay, mà còn có xe hơi, tàu lượn siêu tốc thu nhỏ, nhà ma thu nhỏ...
"Đúng là công viên giải trí "nhỏ" thật." Thư Nhan cứng họng.
"Sao vậy?" Hồ Thụy Tuyết khó hiểu nhìn cô.
Thư Nhan lắc đầu, cô bắt đầu nghĩ công viên giải trí nhỏ là giống kiểu các lâu đài trò chơi hay được làm trong một siêu thị lớn, có đường trượt, cầu trượt, bể cát, ... Hóa ra thật ra là xây theo kiểu giống với công viên giải trí, nhưng tất cả các tòa nhà chỉ bị thu nhỏ.
Thanh Thanh và Thiên Bảo còn quá nhỏ, Thư Nhan chưa từng đưa bọn chúng đi công viên giải trí, lần đầu tiên hai đứa trẻ nhìn thấy những thứ này đều chạy vào chơi rất vui. Nhưng còn con gái của Hồ Thụy Tuyết vẫn ngồi im bên cạnh, không động đậy cũng không nhìn, giống như một con búp bê vậy.
"Chắc cô cũng nhìn ra rồi nhỉ?" Hồ Thụy Tuyết đột nhiên hỏi.
"Gì cơ?" Thư Nhan vẫn đang để ý vào hai đứa trẻ, sợ chúng té ngã vì quá kích động, vừa nghe thấy câu hỏi của Hồ Thụy Tuyết thì sững sờ.
"Con gái tôi, con bé bị bệnh." Hồ Thụy Tuyết nhìn chằm chằm vào mặt Đóa Đóa, trên vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương: "Vừa mới sinh ra con bé đã bị tự kỷ, bác sĩ nói nếu ba mẹ yêu thương con bé, sẽ có một ngày nào đó con bé sẽ cất tiếng gọi ba mẹ."