"Thay đổi? Một khi một người phụ nữ đã thay đổi thì chắc chắn là vì gia đình đã xảy ra biến cố lớn. Chồng trước của Thư Nhan có tiểu tam ở bên ngoài, thậm chí vì tiểu tam kia mà vứt bỏ cô ấy và con cái, Thư Nhan có thay đổi cũng là chuyện bình thường. Ngoài ra, cô ấy chưa bao giờ hỏi đến tình hình công ty cả, anh cả em chỉ có thể nói lần này anh nhìn lầm rồi." Hồ Thuỵ Tuyết ở chung với Thư Nhan một thời gian mà đã có thể cảm nhận ra được cô không phải là loại người tính toán chi li. Cô ấy có thích tiền nhưng thích rất sòng phẳng, không phải của cô thì một đồng cô cũng không cần.
"Anh cũng không nói là cô ấy không tốt, anh chỉ là, thôi... Em đã chuẩn bị tặng gì trong sinh nhật bà nội chưa?" Quà sinh nhật mỗi năm đều làm cho người ta, cũng không biết tặng cái gì mới tốt.
"Em đã chuẩn bị xong rồi." Hồ Thuỵ Tuyết liếc mắt nhìn anh ấy: "Đừng có hỏi em, có hỏi em cũng sẽ không nói cho anh đâu."
Hồ Thuỵ Dương cười khẽ: "Anh biết, anh đi trước đây." Lúc tới cửa anh ấy lại nói: "Ngoại trừ những nghi ngờ về Thư Nhan thì anh rất bội phục với bản lĩnh kinh doanh của cô ấy."
Thư Nhan còn không biết bản thân mình đã khiến cho người ta hoài nghi. Cô đi tới cửa hàng trước một chuyến để giải quyết các khoản của ngày hôm qua, sau đó chuẩn bị một chút để tối nay đi tới Hàng Thành nhập hàng.
Thị trường trang phục của Hàng Thành cực kỳ lớn, ở gần đó cũng có chợ bán quần áo và giày cho trẻ em. Lúc trước khi cô đưa hai đứa nhỏ đến Nam Thành cũng chỉ mang theo vài bộ quần áo để tắm rửa. Khoảng thời gian trước cô có mua mấy bộ quần áo mùa thu trong cửa tiệm ở bên kia đường Học Phủ, chúng cũng hơi đắt một chút. Sau đó cô nhớ tới ở thành phố bên cạnh có buôn bán sỉ lẻ thời trang của trẻ em, thời tiết ngày càng lạnh chẳng biết ngày nào sẽ hạ nhiệt cho nên trang phục mùa đông vẫn phải nên chuẩn bị trước.
Con của Ngô Tú Nguyệt và Lâm Tuệ lớn bằng Thanh Thanh, ngày thường hai người bọn họ vẫn luôn giúp đỡ cô, đặc biệt là Ngô Tú Nguyệt mỗi lần cô có việc gì là cô đều sẽ gọi cô ấy giúp đỡ đưa đón bọn nhỏ. Có qua có lại mới tình cảm, vì vậy cô đã chọn riêng cho Trương Thành Hàm hai bộ quần áo và mua cho con gái của Lâm Tuệ một bộ.
TBC
Ngày hôm sau trở về, Thư Nhan nhìn thấy Phương Trạch Vũ ở trên xe nên cực kỳ kinh ngạc: "Tối hôm qua... hình như tôi không thấy anh?"
"Hôm trước tôi lại đây có chút việc, cô tới đây nhập hàng sao?" Phương Trạch Vũ không phải là người biết ăn nói, phải hồi lâu sau anh mới hỏi ra vấn đề này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-167.html.]
"Đúng vậy." Thư Nhan mỉm cười, lúc đó sau khi Phương Trạch Vũ rời khỏi đã làm cho Thư Nhan không thích ứng kịp tới vài ngày, vốn dĩ cô muốn nói lời cảm ơn anh nhưng vẫn luôn không gặp được người.
"Khoảng thời gian này tôi khá bận nên vẫn luôn không ở Nam Thành. Đúng rồi, hộp cơm kia của cô vẫn còn ở chỗ tôi, trở về tôi sẽ đưa lại cho cô." Phương Trạch Vũ trả lời.
"Không sao đâu cũng chỉ là hộp cơm thôi mà." Thư Nhan nhìn thoáng qua Phương Trạch Vũ: "Vậy anh đã xong chuyện chưa?"
"Gần như xong rồi."
Một cơn gió thổi tới thổi loạn mọi thứ, cô buông đồ xuống hất hết mái tóc ra sau đầu rồi đội mũ lại, sau đó lại lần nữa mang theo túi lớn túi nhỏ chạy trở về nhà.
"Mẹ." Thanh Thanh nhìn thấy mẹ trở về nên cực kỳ vui vẻ, cô bé chạy chậm tới bên người mẹ nhận lấy những đồ mà mình có thể cầm được.
Tóc của Thanh Thanh đã dài tới tai, hiện tại cũng mềm hơn rất nhiều ít nhất tóc cũng không hướng lên trời, mùa hè năm sau chắc hẳn là có thể thắt hai b.í.m tóc nhỏ được rồi. Sau khi đến Nam Thành, Thư Nhan vẫn luôn bổ sung dinh dưỡng cho cô bé cho nên cả người cô bé nhìn đã mũm mĩm hơn rất nhiều, làn da cũng trắng hơn, chủ yếu là do da dẻ hồng hào nên cuối cùng cũng trông ra dáng bộ dạng của một cô bé khoẻ mạnh.
"Mẹ mua quần áo cho các con, đều tới đây thử xem." Lúc cô đi đến chợ quần áo trẻ em mới biết được quần áo mùa thu đã có bày bán ở bên kia rồi. Đây quả thật là sở suất của Thư Hoan, lúc ấy cô có chút ảo não vì mình đã quên, ngay sau đó lại cảm thấy lòng mình quá lớn tiền còn kiếm chưa xong cũng không thể chiếm hết mọi thứ được, có thể hoàn thành được những việc trong tay là đã không tồi rồi.
Mỗi đứa nhỏ hai bộ quần áo mùa thu, hai chiếc áo len dệt kim, một chiếc áo khoác dệt bông, áo khoác nhỏ, áo bông quần bông cùng linh tinh vụn vặt là đã thành cả một túi quần áo lớn rồi.
"Mẹ ơi cái này quá nhiều rồi." Diệp Thanh Thanh thay quần áo mùa thu rồi nhìn thấy Thư Nhan lấy quần áo bên trong ra mà trừng lớn hai mắt.