Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:45:18
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong ba người bọn họ thì da của Lâm Tuệ là trắng nhất, vết tàn nhan cũng ít nhất, nhưng có lẽ có quan hệ đến cuộc sống an nhàn của cô ấy.

Ba người tán gẫu, đám nhỏ từ bên trong đi ra, nghe thấy Thư Nhan gọi mình, Tinh Tinh tò mò nhìn mẹ: "Mẹ bị sao vậy?"

"Không có gì, đi thôi, chúng ta đi đón em trai, sau đó đi xem nhà mới nhé." Ngoảnh đầu vẫy tay với Lâm Tuệ và Ngô Tú Nguyệt, dắt con gái đi đến nhà trẻ.

Nhìn thấy Thư Nhan bọc kín như vậy, Thiên Bảo cũng bị dọa sợ.

"Mẹ, có phải mẹ làm chuyện xấu rồi không?" Thiên Bảo ra vẻ làm như biết tỏng rồi.

"Mẹ làm chuyện xấu gì hửm?" Thư Nhan kéo mũ, che khuất ánh mắt tò mò của người đi đường.

"Mẹ lén nói cho con biết đi, con tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết đâu." Thiên Bảo đột nhiên hạ thấp giọng nói.

Thư Nhan xoa nhẹ đầu của cậu: "Khiến con thất vọng rồi, mẹ thật sự không làm chuyện xấu, đi thôi, dẫn hai con đi xem nhà mới."

Hiện tại căn nhà đỡ hết mùi rồi, nhưng vì lý do an toàn, Thư Nhan vẫn quyết định đợi đến cuối năm mới chuyển vào.

"Mẹ, đây chính là nhà mới của chúng ta sao?" Tinh Tinh và Thiên Bảo chỉ vào căn nhà vừa mới tới hai lần là lúc đang lắp đặt và sau khi mới lắp đặt xong, nhưng vẫn là lần đầu tiên đặt chân đi vào nhà.

"Đúng vậy, sau này nơi đây chính là nhà của chúng ta." Thư Nhan dẫn Thiên Bảo, gọi Tinh Tinh mau tới đây: "Nhìn thấy gì không? Về sau chỗ này sẽ ghi lại số đo chiều cao của con và Thiên Bảo, bên cạnh là nơi treo ảnh, lát nữa chúng ta sẽ dán ảnh chụp ở vườn bách thú lên, đợi nghỉ đông rồi, mẹ dẫn hai con đến nơi khác chơi, đến lúc đó chúng ta lại chụp hình tiếp nhé."

"Chỗ này là tường vẻ vang, Thiên Bảo nhận được hoa hồng nhỏ và con nhận được bằng khen đều sẽ dán vào đó." Thư Nhan cười khẽ: "Cho nên con và em trai đều phải cố gắng lên, nếu như không dán kín mặt tường này, mẹ sẽ mất mặt lắm."

"Con có rất nhiều rất nhiều hoa hồng nhỏ, muốn dán ở đây, ở đây, còn có ở đây nữa." Thiên Bảo chạy khắp phòng khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-162.html.]

TBC

"Tinh Tinh, tới đây, mẹ đo chiều cao cho con." Tinh Tinh đã được bảy tuổi rưỡi chỉ cao 114 centimet, chiều cao này chắc chắn thấp hơn mức bình thường, lát nữa đến bệnh viện hỏi xem nên bổ sung thêm thứ gì để tăng chiều cao.

Viết ngày tháng năm lên, Thư Nhan lại kéo Thiên Bảo tới đo chiều cao, nhật ký phát triển lần thứ nhất đã hoàn thành.

Buổi tối đi ngủ, trên mặt đau rát, chút đau này vẫn có thể nhịn được, khó chịu ở chỗ là không thể xoay người, sợ mặt bị đè xuống.

Ngủ một giấc dậy, lúc Thư Nhan soi gương thì suýt chút nữa tự hù c.h.ế.t mình, hôm qua mới b.ắ.n laser xong, cả mặt đỏ lên rất khó coi nhưng vẫn có thể chấp nhận được, bây giờ khuôn mặt cứ như... không có cách nào tả được, tóm lại cứ như con mèo mướp, lốm đốm không nhìn ra được thứ gì.

Dùng khăn lông lau mắt và môi, còn lại chẳng dám đụng vào nước, bác sĩ nói sẽ càng ngày càng rõ, chắc hẳn mấy ngày tới càng khó coi hơn.

Có xấu hơn nữa cũng phải đưa mấy đứa nhỏ đi học, Thư Nhan mang khẩu trang, đeo kính, đội mũ đi ra ngoài, người đi đường 100% đều quay đầu lại nhìn, trong đó còn có một bác gái tốt bụng đi tới kéo hai đứa bé, hỏi có phải Thư Nhan là mẹ của hai bé không.

Thư Nhan lập tức dở khóc dở cười: "Tôi bị cảm hơi nặng, cho nên mới mang khẩu trang." Lấy kính và mũ xuống thì đỡ hơn nhiều, chí ít sẽ không bị người ta nhận lầm là bọn buôn người.

Thấy dáng vẻ kia của Thư Nhan, Lâm Tuệ cũng có hơi sợ.

"Nhìn chị sao kinh khủng thế, tôi nên suy nghĩ lại thôi." Tối qua cô ấy còn nói với chồng, định b.ắ.n laser xóa tàn nhan, chồng cô ấy cũng đồng ý rồi, bây giờ nhìn dáng vẻ này của Thư Nhan, có lẽ cô ấy nên đợi thêm vài ngày nữa.

"Bác sĩ nói sắp tới còn rõ hơn nữa, đến lúc đó sẽ vảy kết, đương nhiên sau khi tróc vảy rồi sẽ khôi phục lại, hơn nữa b.ắ.n này còn để lại di chứng, sau này cần phải chăm chú bảo dưỡng, không thể phơi nắng. Nếu không phải nghiêm trọng quá, tôi sẽ không đi b.ắ.n đâu, chút tàn nhan ấy của chị thật sự không cần thiết." Vết tàn nhan trên mặt Lâm Tuệ rất nhạt, nếu Thư Nhan giống cô ấy thì cũng sẽ không đi b.ắ.n laser là gì.

"Đúng vậy, chị thật sự không cần b.ắ.n đâu, ngược lại là tôi có nhiều tàn nhan thế này, nếu có tiền thì sẽ đi b.ắ.n ngay." Ngô Tú Nguyệt ở một bên nói.

Lúc vào quán, Trương Hoa Tú và Oánh Oánh cũng sợ hết hồn.

"Bà chủ, chị sao vậy?" Oánh Oánh nhìn mặt Thư Nhan hỏi.

"Bắn laser xóa tàn nhan, chị biết có một người từng làm, hiệu quả rất tốt nên chị cũng đi làm. Trong hai ngày tới mặt của chị sẽ càng ngày càng khó nhìn, có thể sẽ không thường xuyên đến quán, hai người trông quán, có chuyện gì thì gọi cho số này, để cô ấy gọi cho chị là được." Thư Nhan đưa số điện thoại ở căn tin cho hai người.

Loading...