Còn một vài người đàn ông đang đi dạo cùng những người phụ nữ, chưa hiểu chuyện gì lại bị người yêu hoặc vợ của mình nhéo một cái, ra tay không ít tàn nhẫn, không ít người đàn ông rên rỉ kêu đau, cái mấy người đàn ông quay đầu lại thì bị vợ mình xách tay lên kéo đi.
Rất nhiều người vây quanh lại chỉ trở về phía hai chị em, nếu như lúc này đã có điện thoại di động, Thu Nhan không chút hoài nghi hai chị em cô sẽ lên đầu các tiêu đề.
Phạm Hiểu Mai nhìn xung quanh, phô trương thanh thế quát lớn: 'Cô không được nói bậy, cô có chứng cứ không?"
"Sao cô biết tôi không có?" Người phụ nữ lấy từ trong túi ra một chồng ảnh đưa cho người bên cạnh, nói anh ta đi phát từng cái: "Hôm nay mọi người đã có duyên ở đây, những đồ vật đẹp mắt như vậy cũng nên đưa cho mọi người cùng xem cho đã mắt."
Thư Nhan cũng được đưa hai tấm, một tấm là ở trong bồn tắm, một người đàn ông dáng vẻ tao nhã đang vui vẻ ôm người phụ nữ Phạm Hiểu Mai, xuân phong hiện đầy mặt, một tấm khác là ở trên giường, hai chị em trước sau như một...
Tên Trương Bá Tông này khá biết chơi, so với anh ta, Diệp Chí Cường chỉ là một đứa nhóc, quả nhiên người thành phố càng biết chơi hơn, người xưa không lừa cô.
Những người xung quanh đều chấn động, một vài cô dâu nhỏ vừa kết hôn kêu lên sợ hãi, không kiềm được mà liếc trộm một cái, Thư Nhân còn phát hiện ra một vài người đàn ông đem giấu mấy tấm ảnh đi, còn để làm gì chắc không cần nói cũng biết.
Tấm ảnh cuối cùng được ném đến người A Lạc và Phạm hiểu Mai, hai người nhìn ảnh chụp thì mặt trắng bệch ra, chỉ cảm thấy cả người như đang trong hầm băng, run lên bần bật.
A Lạc cũng không kết hôn, sống ở thành phố khác, cô ta lại không như thế, cô ta có chồng có con, nếu việc này lan truyền ra bên ngoài, chồng cô ta nhất định sẽ đánh c.h.ế.t cô ta.
Phạm Hiểu Mai ngã khuỵu vào người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ vừa định đỡ lấy đã bị người đàn ông ngăn cản lại.
"Tôi không cố tình, tất cả là do chị ta, đều là do chị họ dụ dỗ tôi, chị ta nói chỉ cần cùng nhau thì sẽ mở cho tôi một cửa hàng thời trang trẻ em, tôi thật sự rất sợ, chỉ là tôi bị ép, cầu xin cô buông tha cho tôi đi."
Phạm Hiểu Mai túng quá hóa liều có chút nằm ngoài dự đoán của người phụ nữ, cô cười như không cười nhìn Phạm Hiểu mai đang nằm trên mặt đất, quầy đầu lại nhìn về phía A Lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-112.html.]
A Lạc ném tất cả các ảnh qua một bên, hung dữ nhìn chằm chằm người phụ nữ, nói: "Tôi mồi chài chồng cô thì sao? Tôi ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta, anh ta lao đến như một con ch.ó Nhật.
Lúc đó sau khi tôi rời đi, tôi đi tìm việc làm, chính chồng cô lại tự mình mò đến cửa ôm lấy tôi, xin lỗi tôi, nói vô cùng thích tôi, nói cô ở trên giường giống như khúc gỗ vậy, nếu như không phải vì cô có tiền đã sớm ly hôn với cô rồi, chính là cô không có bản lĩnh giữ chồng, dựa vào đầu trút giận lên người tôi thế."
Ánh mắt mọi người xung quanh trộm nhìn người phụ nữ, Thư Nhan cũng liếc nhìn người phụ nữ đó, lại phát hiện ra cô ta vô cũng bình tĩnh.
"Cô yên tâm, anh ta còn thảm hại hơn cô."
Ở lại xem hiện tại chỉ còn đa số là phụ nữ đã kết hôn, đều coi thường hồ ly tinh giật chồng, thấy cô ta cứ cho mình đúng lý hợp tình như thế, ồn ào mắng chửi cô ta: "Đồ không biết xấu hổ, hồ ly tinh..."
TBC
"Sao tôi không biết xấu hổ chứ? Rõ ràng là cô ta không có bản lĩnh trước."
"Nếu như đã không biết xấu hổ, vậy thì còn mặc quần áo làm gì?"Một người phụ nữ trực tiếp kéo quần áo của A lạc xuống, phi một tiếng: "Loại người giống như cô nên trần truồng đi trên phố."
"Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi." A Lạc kinh hãi hét lên chói tai.
Nếu như lúc bắt đầu còn nói người phụ nữ độc ác đang làm quá thì hiện tại những người ở đầu đều nói cô ta xứng đáng.
A Lạc muốn chạy những những người phụ nữ rất đông canh chừng xung quanh, vốn dĩ chạy không thoát được, cô ta cuộn tròn trên mặt đất không ngừng hét chói tai.
Thư Nhan hừ một tiếng, ngẩng đầu lên thì phát hiện không thấy người phụ nữ đâu, đến đột ngột rời đi cũng đột ngột.
Kịch cũng đã xem xong, Thư Nhan gọi Trương Hoa Tú và Oánh Oánh đang vui vẻ quay về lại tiệm.
"Thật sự không ngờ, cô A Lạc này lại trơ trẽn đến thế, làm tiểu tam người ta lại còn cứ tự cho mình đúng." Oánh Oánh nhớ đến trộm xem những tấm ảnh kia lại đỏ bừng mặt, sau đó lại mắng A Lạc: "Vị vợ cả vừa nãy vừa xinh đẹp vừa khí chất, lại giàu có, cho dù so về tướng mạo hay dáng người đều kém hơn cô ta, một người vợ xinh đẹp như thế ở trong nhà thì không cần, lại đi theo người đàn bà không bằng vợ mình, chị nói xem có phải người đàn ông kia có bệnh hay không?"