Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:27:31
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trạch tử tứ hợp viện ở trên trấn…

Mọi người ngay tức khắc bắt lấy từ khóa, đồng loạt nhìn về phía Tiền lão thái bà trong viện, ánh mắt kia mang vài phần ý dò hỏi, nếu như nhìn kỹ, còn có thể thấy sự ngấp nghé ghen tị sâu trong đáy mắt kia.

Tiền gia khi nào có tiền như vậy?

Còn có thể sống trong trạch tử tứ hợp viện?

Ánh mắt b.ắ.n qua quá bỏng người, sắc mặt của Tiền lão thái bà lập tức trở nên có hơi khó coi, bà ta cười nhạo, giả vờ tuỳ ý vẫy vẫy tay.

"Cái gì mà trạch tử tứ hợp viện, ta cũng không hiểu Mộc nha đầu ngươi đang nói cái gì cả. Được rồi, ta thấy ngươi cũng có việc phải làm, ta không giữ ngươi nữa, ngươi nhanh đi với bọn họ đi!"

Nhìn rõ sự hoảng loạn và căng thẳng trên mặt của Tiền lão thái bà, Tiền Mộc Mộc cười nhẹ, cũng không muốn rây vào với người này quá nhiều, đi cùng trưởng thôn bọn họ.

Xem ra, chỉ cần bắt chẹt chỗ yếu.

Loại người này cũng sẽ trở nên thú vị…

Đi đến đầu thôn Mộc Qua, Hứa Tú Dương và trưởng thôn nói hai câu từ biệt, quay đầu liền đi về phía thôn Lộ Sơn.

Đợi đi được một đoạn đường, Tiền Mộc Mộc mới mở miệng: "Toàn Bách Xuyên, từ vẻ ngoài của tức phụ nhi trưởng thôn thôn Mộc Qua, lại kết hợp với vấn đề ta đã hỏi kia, ngươi tổng kết ra được nàng ấy mắc bệnh gì không?"

Hứa Tú Dương ở bên cạnh nghe vậy, nhìn Toàn Bách Xuyên một cái.

Mím môi cười, cũng không nói gì.

Toàn Bách Xuyên cau mày.

Suy nghĩ:

"Cánh môi tím nhạt, sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi ướt đẫm, lưỡi đỏ nhạt, tua mỏng trắng, ho khan nhiều đờm... Này có lẽ là hen suyễn, hơn nữa nàng ấy còn mắc bệnh mấy năm."

Lông mày của Tiền Mộc Mộc hơi nhướng lên, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.

Tiếp đó lại nói:

"Mạch hư trơn nhanh, hai mạch trụ yếu ớt. Là thận dương cực hư, không thể thu nạp, khí thận bốc lên, phát thành chứng khó thở. Trong tình huống như này, ngươi thấy nên bổ dưỡng phương diện nào?"

"Này..."

Mặt của Toàn Bách Xuyên lộ vẻ khó xử, dùng sức gãi đầu, có hơi vội vàng muốn trả lời câu hỏi này càng nhanh càng tốt, nhưng càng vội vàng, càng không nghĩ ra đáp án.

Tiền Mộc Mộc thấy vậy, cũng không thúc giục.

Qua một lúc lâu, Toàn Bách Xuyên mới nói:

"Ôn… bổ thận dương... Cố hít hạ nguyên, nạp khí định suyễn."

Ban đầu còn nói lắp bắp, nhưng đến cuối cùng lại cực kỳ khí thế.

Mày của Tiền Mộc Mộc nhếch lên.

Từng bước từng bước dẫn dụ:

"Vậy ngươi cảm thấy, nên kê đơn thuốc gì thì tốt?"

A này…

Hai vai của Toàn Bách Xuyên sụp xuống.

Có hơi chán nản.

"Sư phụ, ta không biết."

Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.

"Có thể trả lời được hai câu hỏi trước đã rất giỏi rồi. Về sau tranh thủ đọc thêm nhiều sách, những bệnh như thế này trong sách đều có viết."

"Vâng."

Toàn Bách Xuyên thành thật gật đầu.

Kiểm tra xong Toàn Bách Xuyên, Tiền Mộc Mộc cúi đầu nhìn Hứa Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo chuyến đi này, học được gì?"

Hứa Tiểu Bảo cắn ngón tay, đôi mắt to tràn đầy ngây thơ, "Sắc mặt của nãi nãi kia không tốt, nhìn dáng vẻ giống như bị bệnh."

Tiền Mộc Mộc hài lòng gật gật đầu.

Yêu cầu của nàng đối với tiểu nha đầu nhà mình không cao, thậm chí còn cảm thấy có thể trả lời được câu hỏi như này đã rất giỏi rồi.

Nâng tay xoa cái đầu xù xù kia, không tiếc lời khen ngợi: "Rất giỏi rất giỏi, lần sau chúng ta cố gắng tranh thủ nhìn thấy càng nhiều thông tin hơn, được không?"

Nghe được lời khen của nương, Hứa Tiểu Bảo nghĩ cũng không nghĩ.

Gật đầu như gà mổ thóc, thoải mái lớn tiếng nói:

"Vâng!~"

Toàn Bách Xuyên nhìn thấy cảnh này, trong mắt lộ ra vẻ ghen tị.

"Thật tốt, nhỏ tuổi chính là dễ dàng được khen ngợi và thỏa mãn..."

Tiền Mộc Mộc và Hứa Tú Dương nghe vậy.

Cũng chỉ cười cho qua.

Vùi đầu đi đường.

Đợi đến lúc trời dần hoàng hôn.

Mới đến đầu thôn Lộ Sơn.

Mấy người tác ra ở chỗ rẽ.

Tiền Mộc Mộc dắt tiểu nha đầu, đi về phía cuối thôn.

Đến trước cửa nhà mình.

Cửa đại viện hơi hé mở.

Mấy hài tử đều ở trong viện, bận rộn việc riêng của mình.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, mấy hài tử đều nhìn qua.

Cất cao giọng chào hỏi.

Hứa Gia Liên đang bận nấu cơm trong bếp cũng đi ra, tay cầm cái xẻng, trên mặt lộ ra nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-99.html.]

"Nương, tiểu muội, hai người về rồi!"

Tiền Mộc Mộc vén tay áo, đi về phía bếp.

"Rau đều đã thái xong chưa?"

Hứa Gia Liên gật đầu nói: "Theo lời nương dặn, đều đã chuẩn bị xong."

"Vậy thì tốt."

Tiền Mộc Mộc đáp một tiếng, liếc nhìn Hứa Gia Phục dưới hiên nhà, sau đó đi vào trong bếp, bắt đầu bận rộn.

Toàn bộ rau đều được thái xong, trực tiếp cho vào nồi xào là được.

Chẳng mấy chốc, trong viện của Hứa gia cuối thôn bay lên mùi thơm của cơm canh.

Dưa muối chua cay.

Khoai tây xào tóp mỡ.

Cà tím hầm thịt.

Nấu xong hết, bưng lên bàn.

Ném ra một câu "Mấy đứa ăn trước đi", Tiền Mộc Mộc tháo tạp dề, quay về phòng.

Lại thấy cái hòm chứa đồ quý giá, bị lục tung lên, chiếc khăn ở đáy bị mở ra, cẩn thận đếm kỹ lại vậy mà phát hiện bạc đều đã trở về, chỉ thiếu mỗi cái vòng tay…

Nhìn vào đã biết là cố ý làm.

Mục đích... không nói cũng hiểu.

Tiền Mộc Mộc chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra.

Nàng xoa xoa thái dương.

Ánh mắt trở nên sắc bén.

Ra khỏi phòng, đứng dưới hiên nhà.

Lạnh lùng quát lớn: "Lại đây hết cho ta!"

Lời này vừa ra, thân hình của mấy tiểu gia hoả đang ăn cơm trong viện đều run lên, Hứa Gia Phục đang vùi đầu ăn cơm càng run rẩy kịch liệt.

Mấy tiểu hài tử đồng loạt đặt đũa xuống, đứng dậy đi đến trước mặt mẫu thân nhà mình.

Đứng thành hàng.

Hứa Gia Lăng liếc nhìn Hứa Gia Phục.

Hơi nắm chặt nắm tay, trong lòng thầm nghĩ:

Tứ đệ, lần này thật sự quá làm mức rồi…

Tiền Mộc Mộc cau chặt mày lại.

Ánh mắt quét từng đứa từng đứa một.

Dạy hài tử trước bữa ăn, dễ dàng để lại ám ảnh tâm lý cho mấy hài tử nhất.

Và phương thức giáo dục như vậy, cũng là tồi tệ nhất.

Nhưng trong tình huống như bây giờ, nếu nàng lại kéo dài nữa.

Chỉ sợ sẽ càng tệ hơn.

Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc lạnh lùng quát lớn:

"Ai động vào hòm của ta!"

"Đứng ra đây cho ta!"

Mấy đứa nghe vậy, nâng mặt nhìn nhau.

Lại không có một ai đứng ra.

Tiền Mộc Mộc hít một hơi sâu.

Thất vọng trong mắt tích tụ lại như sương mù dày đặc.

"Vậy được, bây giờ ta giao cho các con một nhiệm vụ."

"Tiểu Bảo con đi tìm trên giường của Tiểu Tề, Tiểu Tề con đi tìm trên giường của Tiểu Phục, Tiểu Phục con đi tìm trên giường của Tiểu Lăng, Tiểu Lăng con đi tìm trên giường của Tiểu Thạch, Tiểu Thạch con đi tìm trên giường của Đại Liên, Đại Liên con đi tìm trên giường của Tiểu Bảo."

"Nương mất vòng tay vàng, nghe rõ rồi thì đi tìm cho mẹ!"

Trong lời nói mang vài phần nghiêm khắc.

Mấy hài tử căn bản không dám có chút do dự hay tạm dừng nào, theo nhiệm vụ mà thân nương giao phó, đi đến trước giường mà mình cần lục soát.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc đỡ trán.

Trong mắt lộ ra vài phần không kiên nhẫn.

Hy vọng không phải như nàng đoán.

Nếu không, thì sẽ rất khó xử.

Qua một lúc.

Mấy hài tử đều đã trở lại.

Lần lượt nói cái gì cũng không tìm thấy.

Chỉ có Hứa Gia Lăng.

Thằng bé mở bàn tay ra, trên đó rõ ràng có vòng tay vàng.

"Tìm thấy ở dưới gối nhị ca."

Nói xong, thằng bé vô tình liếc nhìn Hứa Gia Phục một cái.

Lại thấy nó cúi đầu xuống.

Chặt chẽ nắm lấy góc áo.

Tiền Mộc Mộc hít một hơi sâu.

Giọng điềm tĩnh gọi:

"Tiểu Thạch, bước lại đây."

Loading...