Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 98
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:27:29
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa mới mở đầu lời nói, Tiền Mộc Mộc lại không biết nên nói tiếp thế nào.
Nàng vẫn là lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện như thế này.
Chừng mực bên trong, nàng cũng không biết nên đo lường thế nào.
Nhưng nói thật lòng, nàng không quá muốn thừa nhận hài tử của mình là đứa tay chân không sạch sẽ.
Nhưng nếu bảo nàng ép hỏi chuyện này, nàng không làm được.
Loại chuyện này nếu không xử lý tốt, chỉ sợ sẽ tổn thương đến đối phương.
Dù sao vẫn chỉ là một hài tử, nàng muốn cho thêm một cơ hội để thú nhận hối cải.
Gần như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, Hứa Gia Phục cụp mắt xuống.
Giả vờ rất buồn ngủ ngáp một cái, dụi dụi mắt.
"Nương, con buồn ngủ quá."
Tiền Mộc Mộc cụp mắt xuống.
"Vậy sao, thế con ngủ đi."
Nghe được câu này, cảm giác tội lỗi trong lòng càng tăng thêm một tầng.
Hứa Gia Phục cuộn trong chăn nhỏ, nhắm mắt lại.
Tâm trạng phức tạp đến cực điểm.
Im lặng thở dài một tiếng, Tiền Mộc Mộc thổi tắt ngọn nến.
Nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Trong đầu trăm nghìn suy nghĩ, làm sao cũng không thể ngủ được.
…
Trời vừa sáng.
Tiền Mộc Mộc đã dậy.
Tối qua đã hẹn với Hứa Tú Dương, hôm nay sẽ cùng đến thôn Mộc Qua.
Chau chuốt đơn giản một chút, uống một bát cháo gạo kê vào bụng, nhìn đáy bát trống rỗng, Tiền Mộc Mộc cảm xúc phức tạp, trong lòng cũng rối bời.
Hứa Tiểu Bảo ở bên cạnh chú ý đến, nghiêng đầu.
Trong mắt tràn đầy quan tâm.
"Nương, người sao vậy?"
Hứa Gia Liên cũng nhìn sang.
"Nương, người dậy quá sớm nên chưa ngủ đủ sao?"
Tiền Mộc Mộc lắc đầu.
"Tiểu Bảo, chúng ta đi thôi."
"Vâng~"
Hứa Tiểu Bảo nắm tay nương thân nhà mình.
Cùng nhau ra ngoài.
Đi đến đầu thôn, Hứa Tú Dương và Toàn Bách Xuyên đã đợi ở đó.
Hai bên gặp nhau, chào hỏi đơn giản một tiếng.
Sau đó cùng xuất phát đến thôn Mộc Qua.
Thân thể của Hứa Tú Dương không tốt, mấy người đều để ý đi theo ông ấy.
Đi đi dừng dừng, gần trưa mới đến nơi.
Trưởng thôn Mộc Qua đang đợi ở ngã rẽ.
Cuối cùng cũng đợi được người đến, trưởng thôn bước lên hàn huyên hai câu.
Vô tình lướt nhìn Tiền Mộc Mộc một cái, cũng không nói nhiều gì.
Dẫn người đi vào trong thôn, trưởng thôn vừa đi vừa liên tục cúi người xin lỗi Hứa Tú Dương: "Thật sự xin lỗi, bệnh của bà nhà ta thật sự quá nặng, nếu không ta nhất định không dám làm phiền ngài đi chuyến này, vất vả cho ngài rồi."
Hứa Tú Dương vẫy vẫy tay.
Cổ họng khô khốc.
Khát nước dữ dội.
Căn bản không muốn nói chuyện.
Đi vào trong viện của trưởng thôn thôn Mộc Qua, đại nhi tức phụ của trưởng thôn vội vàng bưng trà mát lên, trưởng thôn thôn Mộc Qua khách sáo chiêu đãi: "Uống một ngụm trà cho mát họng."
Sáng sớm không có nước uống, Hứa Tú Dương cũng không bận tâm đến thứ khác.
Cầm chén trà lạnh lên, uống ừng ực xuống bụng.
Sau đó đưa vạt áo lên lau miệng.
Nhìn về phía trưởng thôn thôn Mộc Qua.
"Cái bát ta uống nước này, lát nữa ta có thể mang đi không?"
Ông ấy vốn dĩ đã có bệnh, ra ngoài tất nhiên cũng phải cẩn thận một chút, nếu lây cho người khác thì không tốt.
Đây là yêu cầu kỳ lạ gì? Trưởng thôn thôn Mộc Qua không hiểu ra làm sao, lại cũng không tiện từ chối ý muốn của đối phương, dù sao hắn còn đang trông mong Hứa Tam thúc xem bệnh cho lão bà nhà mình đây.
"Nếu ngài thích, mang đi là được." Trưởng thôn thôn Mộc Quả đứng dậy, giơ một tay làm động tác mời: "Bây giờ, còn mong ngài xem xem cho lão bà ta."
Hứa Tú Dương vịn ghế đứng dậy, đi theo người ra ngoài.
Phía sau, còn có ba cái cái đuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-98.html.]
Nhà trưởng thôn thôn Mộc Quả năm đời sống cùng nhau, cộng thêm huynh đệ lại nhiều.
Sau khi mỗi người thành hôn sinh con, nhà cửa cũng càng sửa càng lớn.
Mấy người đi qua một góc, đến trước cửa viện yên tĩnh.
Đứng bên ngoài, cũng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng ho khan liên tục.
Mở cửa bước vào.
Tức phụ trưởng thôn nhìn thấy Hứa Tú Dương đến, chống tay ngồi thẳng dậy, sắc mặt yếu ớt, lộ ra một nụ cười rụt rè, ho một lúc lâu.
Mới mở miệng nói:
"Vất vả cho thúc rồi, Hứa Tam thúc."
"Khách sáo."
Hứa Tú Dương tuỳ ý nói một câu, ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước giường, đặt một chiếc khăn tay sạch lên mạch đập của đối phương.
Bắt mạch qua khăn tay một chút, sau đó lui sang một bên, gọi Tiền Mộc Mộc qua bắt mạch.
Trưởng thôn thôn Mộc Quả và tức phụ nhi của hắn đều bối rối.
Đây là làm cái gì?
Trong lòng không hiểu một trăm lần, nhưng cũng không dám dễ dàng gián đoạn.
Tiền Mộc Mộc bắt mạch một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiểm tra tình trạng tưa lưỡi của đối phương.
Lại hỏi một vài vấn đề về chi tiết.
Sau đó khẽ gật gật đầu với Hứa Tú Dương.
Hứa Tú Dương che miệng, ho nhẹ hai tiếng.
Thanh âm chầm chậm nói: "Đây là bệnh cũ của ngươi phải không?"
Bây giờ thân thể của ông ấy càng ngày càng không tốt, cũng không thể tập trung tinh thần.
Bắt mạch khám bệnh, đối với ông ấy mà nói quá tiêu hao tinh thần.
Bộ dáng vừa mới làm kia, chẳng qua là công phu bên ngoài.
Tức phụ trưởng thôn có thể chữa khỏi hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào Tiền Mộc Mộc có cách hay không…
Tức phụ trưởng thôn nghe vậy vội vàng gật đầu, thở dốc yếu ớt nói: "Bệnh này của ta cũng được vài năm rồi, bây giờ thân thể càng lúc không chịu được nổi nữa."
Hai tay Hứa Tú Dương chống gậy, mí mắt cụp xuống, giọng nói tựa lông hồng: "Vẫn còn chữa được, ta trở về bốc hai thang thuốc, ngày mai các ngươi bảo người đến lấy, uống một khoảng thời gian là có thể khỏi."
Nghe được câu này, trưởng thôn và tức phụ nhi của trưởng thôn nhìn nhau, lông mày nhíu chặt lại dần dần dãn ra, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần vui mừng.
"Vậy đúng là quá tốt rồi!" Trưởng thôn kích động nhảy lên, muốn nắm tay Hứa Tú Dương.
Nhưng lại bị đối phương né tránh.
Hứa Tú Dương hơi hơi cúi đầu về phía hắn, tỏ ý xin lỗi.
"Thân thể ta có chút bệnh, không thể tùy tiện chạm vào người khác, ngài thông cảm."
Đột nhiên bị đối xử lạnh lùng, sắc mặt của trưởng thôn thôn Mộc Qua cứng lại. Thấy người ta giải thích lý do, hắn vuốt sau đầu, "Hoá ra là như vậy, là ta mạo muội."
Bắt mặt đoán bệnh tình xong, mấy người cũng không ở lại lâu.
Hứa Tú Dương nói lời cáo từ, trưởng thôn thôn Mộc Qua thấy vậy vốn muốn giữ lại, lại thấy sắc trời không còn sớm, hơn nữa đối phương đặc biệt kiên quyết, chỉ có thể tiễn người ra ngoài thôn.
Tiền Mộc Mộc đi phía sau, hai tay khoanh trước ngực.
Biểu cảm lạnh lùng, tâm sự nặng nề.
"Mộc nha đầu!"
Một tiếng kêu to sắc bén, làm gián đoạn suy nghĩ
Chân của Tiền Mộc Mộc dừng lại.
Đứng vững, nghiêng người nhìn qua.
Tiền lão thái bà đứng trong viện nhà mình, một tay chống eo, mồm miệng sắc bén nói: "Ngươi làm cái gì vậy?! Đi qua cửa nhà mình còn giả vờ mù mắt, không nhìn thấy người thân là chúng ta đây có đúng hay không! Ta cũng không dạy ngươi có bản lĩnh một bước lên mây rồi thì mắt cao hơn đầu, cao cao tại thương mà nhìn người khác như vậy!"
Câu này vừa nói ra, những người sống ở gần đều nhìn sang.
Mấy người đi phía trước, cũng theo đó mà dừng lại.
Tiền Mộc Mộc cong môi cười.
Mang theo vài phần thú vị.
"Một bước lên mây... Vậy bà nói xem, rốt cuộc ta phú quý ở chỗ nào?"
Nàng dám đánh cược, trạch tử ở trong trấn.
Tiền lão thái bà chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.
Đừng nhìn Tiền lão thái bà rất giỏi trạch đấu, nhưng vẫn biết không nên lộ của ra ngoài.
Đặc biệt là trong tiền đề Tiền lão thái bà nghĩ rằng, rồi có một ngày nào đó sẽ có thể giành lại mọi thứ trên tay nàng.
Nếu nói bây giờ nói ra ngoài, đợi sau của cải đều đến tay, đến lúc đó sẽ có vô số người trong mười thôn tám xóm nhìn chằm chằm vào Tiền gia.
Đứng như dự đoán, câu này vừa thốt ra.
Sắc mặt của của Tiền lão thái bà cứng lại.
Mải mò tìm lý do cho mình: "Này không phải thấy ngươi đi ngang qua trước nhà, cũng không vào ngồi, ta mới cho rằng ngươi phát tài rồi, coi thường những thân thích nghèo hèn như chúng ta này!"
Mắt của Tiền Mộc Mộc xoay chuyển một vòng.
Như có ý chỉ nói:
"Nương, ta nhớ lúc trước các ngươi không phải sống trong trạch tử tứ hợp viện ở trên trấn sao. Làm sao, bây giờ sao còn chuyển về đây?"