Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:27:14
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Mộc Mộc hơi ngạc nhiên nhướn mày.
Giọng nói điềm đạm:
"Trước mắt mạch tượng còn khá yếu, còn chưa thể xác định chắc chắn. Chờ thêm nửa tháng nữa, đến lúc đó hẳn sẽ chính xác. Khoảng thời gian này cố hết sức không làm việc nặng, tâm trạng thoải mái."
"Ngoài ra, trong khoảng thời gian này cũng tạm dừng chuyện phòng the. Còn về thuốc, nếu Lý Hoa muốn chữa khỏi hoàn toàn, vậy cần phải tiếp tục uống."
Nàng từng dự đoán, có thể sẽ rất nhanh.
Nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Thuốc còn chưa uống được mấy bát, đã có tác dụng.
Chẳng qua, này cũng cho thấy triệu chứng của Lý Hoa vốn không nghiêm trọng.
Nếu như Lý Hoa đặt cái tự trọng của mình xuống sớm mấy năm, thành thật đi khám bệnh.
Bây giờ ước chừng đã có mấy hài tử vây quanh người rồi.
Còn phải đợi thêm nửa tháng nữa…
Vân Mộng Hạ Vũ
Chẳng qua nghe những lời này, hẳn là cũng tám chín phần mười rồi.
Lý thẩm tử vừa thở phào nhẹ nhõm lại, vừa cảm thấy lo lắng, "Ta sẽ chú ý kỹ, đến lúc đó lại làm phiền ngươi rồi."
Tiền Mộc Mộc cười rồi vẫy vẫy tay.
"Chẳng qua chỉ là bắt mạch mà thôi, không cần để tâm."
Lý thẩm tử cũng cười theo.
"Đúng rồi, công việc trong nhà ta đều làm xong gần hết rồi, lát nữa ta về bảo tướng công nhà ta, buổi chiều đến giúp các ngươi."
Công việc ở ruộng vốn dĩ đã nhiều, bây giờ lại có người chủ động giúp đỡ.
Tiền Mộc Mộc đương nhiên là vui mừng không thôi, lập tức vui mừng hớn hở.
"Thật sự cảm ơn nhiều."
"Ha! Chuyện này tính cái gì!"
Lý thẩm tử mang theo vẻ mặt xấu hổ, "Ngược lại là ngươi luôn giúp đỡ nhà chúng ta, chúng ta cũng không biết phải báo đáp ngươi như thế nào mới tốt. Việc giúp đỡ chiều nay cứ quyết định như vậy. Giờ cũng không còn sớm, ta cũng phải về nấu cơm."
Thấy người muốn đi, Tiền Mộc Mộc cũng không giữ lại.
Tiễn người ra ngoài cửa, nhìn người rời đi.
Quay đầu lại đã thấy thẩm tử Trương gia đi về phía bên này.
Nhìn người vừa rời đi một cái, Trương thẩm tử hơi khó hiểu, "Ngươi có quan hệ tốt với lại Lý gia ở đầu thôn từ khi nào thế?"
Tiền Mộc Mộc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trương thẩm tử.
"Nàng ấy tìm ta có chút chuyện."
Trương thẩm tử nghe vậy lại liếc nhìn bên kia một cái, sau đó đưa túi vải nhỏ trên tay qua, "Năm nay chỉ được có chút này, chia cho ngươi một ít xào với thịt muối."
Tiền Mộc Mộc nhận lấy.
Mở ra nhìn một cái.
Là củ gừng dương hà.
Mười mấy củ nho nhỏ.
Đủ xào một đĩa.
Cái thứ này, xào với thịt muối quả thật rất ngon.
Cho xong đồ, Trương thẩm tử định quay về trong viện nhà mình.
Lại bị Tiền Mộc Mộc gọi lại.
Nàng vào trong bếp, lấy một bát lạc muối lớn.
Bưng ra ngoài, đưa cả bát lạc cho Trương thẩm tử.
"Lạc muối này ta phơi từ lúc trước, ngươi mang về nếm thử."
Mở tạp dề ra đổ vào trong, rồi trả lại bát, trong lòng Trương thẩm tử vui đến mức nổi bong bóng, miệng vẫn ra vẻ: "Ngươi thật biết lãng phí, thứ đồ đắt như muối lại bị ngươi làm thành món ăn vặt này."
Tiền Mộc Mộc có hơi buồn cười.
"Vậy ngươi có ăn không?"
"Đồ ngươi tặng, ta tất nhiên phải ăn."
Trương thẩm tử đắc ý hừ hừ, cầm lấy rời đi.
Tiền Mộc Mộc đỡ trán, có hơi bất lực mà cười.
Trương thẩm tử này đúng thật là miệng chê nhưng cơ thể lại thành thật.
Người đã mấy chục tuổi rồi, còn như tiểu hài tử.
Thở dài một tiếng, trở về trong viện.
Nhìn lên trời.
Đã gần trưa rồi, xuống ruộng cũng không làm việc được bao lâu.
Vấn nên ở trong nhà đợi nấu cơm xong, ăn xong, lại xuống ruộng làm việc.
Quyết định xong, Tiền Mộc Mộc vào phòng bếp.
Bận rộn, bắt đầu nấu cơm trưa.
Hứa Gia Phục thấy vậy, cũng giúp nhóm lửa.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-91.html.]
Trời nắng cao treo, đã giữa trưa.
Sau khi nấu cơm canh xong, Tiền Mộc Mộc đi đến ruộng nhà mình, vừa định cất giọng gọi người nhà mình về ăn cơm trưa, lại phát hiện trong ruộng lại có thêm tận mấy người.
Nàng hơi ngẩn người.
Vứt cái thúng gạo trống không trên tay xuống, Hứa Gia Liên đưa tay lau mồ hôi trên trán, tuỳ ý liếc một cái thấy nương thân nhà mình đang đứng trên bờ ruộng, hắn nở một nụ cười tươi rói, vẫy tay về phía này.
"Nương! Người đến rồi!"
Tiền Mộc Mộc lấy tay che nắng, đi đến trước mặt Hứa Gia Liên, nâng cằm về phía mấy người đang bận rộn ngất trời kia.
"Nhà lão nhị lão tứ, sao lại có người đến vậy?"
Có người tình nguyện đến giúp đỡ, nàng tất nhiên chào đón một trăm lần.
Nhưng nếu nàng nhớ không nhầm, tức phụ nhi của nhà lão nhị lão tứ hình như đều không thích nàng.
Hôm nay cơn gió ác nào thổi tới?
Sao từng đám từng đám, đều đến giúp nhà nàng?
Má của Hứa Gia Liên bị nắng chiếu thành quả táo đỏ mọng, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, vẻ mặt ngây thơ.
"Con cũng không biết, khi con cùng đệ đệ và tiểu muội bọn họ đến, gia gia nãi nãi và nhị thúc tứ thúc bọn họ đã ở đây rồi."
Lão phu thê gọi đến?
Tiền Mộc Mộc thu lại tâm trí, đi về phía Hứa lão thái thái.
Đợi đến gần, dùng ngón tay chọc vào lưng đang cúi kia.
Hứa lão thái thái quay đầu lại, thấy là đại nhi tức phụ nhà mình.
Bà ấy đứng thẳng người, mang theo bảy phần trêu đùa nói: "Người lười, cuối cùng cũng biết dậy rồi?"
Tiền Mộc Mộc gãi gãi mũi.
"Không thể trách con được, mấy hài tử cũng không gọi con dậy."
Hứa lão thái thái cười.
"Thôi vậy, dù sao ngươi đến cũng không làm được bao nhiêu việc, vốn dĩ cũng không trông mong vào ngươi."
Tiền Mộc Mộc ngượng ngùng cười.
"Vất vả rồi, cơm canh nấu xong rồi."
Hứa lão thái thái vừa nghe thấy vậy hắng giọng, hô to về phía xung quanh: "Đừng làm nữa, đi ăn cơm!"
Lời này vừa thốt ra, những người khác đều lần lượt ngẩng đầu lên.
Thấy nương thân nhà mình đến, Hứa Tiểu Bảo ôm một bó lúa nhỏ đi tới, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, "Nương~"
Vuốt ve đầu của tiểu nha đầu, Tiền Mộc Mộc có hơi bất lực.
"Tại sao không gọi ta dậy? Các con có phải đã thông đồng trước với nhau rồi đúng không?"
Giọng nói mềm mại của Hứa Tiểu Bảo làm nũng: "Không phải đâu~ Là các ca ca nói, nương bận rộn cả ngày hôm qua rất mệt, muốn nương ngủ thêm một chút."
Lời vừa dứt, bên cạnh lại truyền đến một tiếng hô:
"Đại tẩu."
Tiền Mộc Mộc kéo một nụ cười.
Chỉ là nụ cười này, lại không đạt đến đáy mắt.
Quay người nhìn qua, nhiệt tình nói cảm ơn:
"Nhị thúc của hài nhi nó, thật sự cảm ơn các ngươi đã đến giúp đỡ."
Hứa Văn Lợi sờ sau gáy, có hơi ngượng ngùng.
"Đều là người một nhà, không nói hai lời."
"Chủ yếu là công việc nhà ta cũng đã làm xong, nghĩ đến giúp một tay mà thôi, tẩu là một nữ nhân nuôi cả nhà cũng không dễ dàng, ta cũng chỉ muốn giúp được chút nào hay chút ấy."
Nghe những lời này, Lưu Tiểu Hoa ở bên cạnh đều muốn cắn nát rằng hàm.
Khuôn mặt nàng ta âm trầm, không vui trừng mắt nhìn nam nhân nhà mình.
Tức phụ nhi nhà mình đều sắp nhăn mặt thành trái khổ qua, giả mù không nhìn thấy.
Còn cái gì mà nuôi cả nhà cũng không dễ dàng... Loại lời này thế mà cũng có thể nói ra khỏi miệng?
Tiền Mộc Mộc từ khi nào, chăm sóc mấy hài tử này?
Nghĩ đến chỗ này, Lưu Tiểu Hoa lại hung dữ liếc nhìn Tiền Mộc Mộc một cái thật sâu.
Hồ ly không biết xấu hổ!
Bỏ qua ánh mắt tràn đầy địch ý đó, Tiền Mộc Mộc lại nói lời cảm ơn, sau đó nhìn về phía thanh niên tráng hán khác đang đi tới.
Tứ nhi tử của nhị lão Hứa gia, Hứa Văn Hòa.
Dáng người gầy như gậy, ngũ quan hiền lành.
Vừa nhìn chính là tướng mạo của người tốt.
"Tứ thúc của hài nhi nó, cảm ơn các ngươi đến giúp đỡ."
Vẻ mặt của Hứa Văn Hòa bình thản, nghe vậy xua xua tay.
"Người một nhà, giúp nhau mà thôi."
Cũng là tối qua nhị ca đến nhà hắn nói, nhà đại tẩu đều là nữ nhân tiểu hài nhi, thu hoạch lương thực không có nam nhân ra sức thì không tiện, hắn mới thuận tiện đến giúp.
Dù sao việc trong nhà đã làm xong gần hết, rảnh rỗi cũng chẳng biết làm gì.
"Ai dô! Đại tẩu đúng thật là tốt số."
Mã A Muội hai tay chống eo, trong mắt tràn đầy ghen tỵ, trong lời nói càng mang ý châm chọc: "Chúng ta đến giúp từ sáng sớm, tẩu là chủ nhà lại ngủ đến mặt trời lên cao, phúc khí này không phải ai ai cũng có thể hưởng được."