Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:27:12
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi bọn nhỏ trong nhà tắm rửa xong, lần lượt tìm Tiền Mộc Mộc bôi thuốc mỡ trên cổ, mu bàn tay và trên mặt, sau khi thoa thuốc mờ sẹo, liền ngoan ngoãn về phòng ngủ.

Ngày mai còn có rất nhiều việc đồng áng phải bận rộn, phải nghỉ ngơi lấy sức thật tốt.

Tiền Mộc Mộc tắm nước lạnh xong, không vội vàng trở về phòng.

Ngồi ở trong sân, hóng gió hóng mát.

Đợi một lát.

Cửa viện bị đẩy ra.

Hứa Gia Liên đi tới, vừa vặn đối diện với một đôi mắt.

Thấy mẫu thân nhà mình ngồi ở trong sân, hắn sờ sờ sau ót.

"Nương, người còn chưa trở về phòng ngủ à?"

Người trên ghế đứng lên.

"Hiện tại phải trở về phòng rồi."

Nói xong, nàng xoay người đi về phòng.

Lúc sắp đến cửa nhà chính, lại xoay người lại.

"Đại Liên, tắm rửa xong thì vào phòng ta bôi thuốc, đừng quên."

Thì ra nương là vì chờ hắn trở về...

Hứa Gia Liên ấm áp trong lòng.

"Con biết rồi, nương."

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

Đi vào trong phòng.

Hứa Gia Phục nằm trong chăn trên giường, ngoan ngoãn chớp mắt.

"Nương, đại ca đã trở về?"

Sau khi động đao, Hứa Gia Phục được sắp xếp ngủ chung với Tiền Mộc Mộc, chủ yếu là để tiện quan sát vết thương theo thời gian thực, tránh cho viêm nhiễm chuyển biến xấu, dẫn tới hậu quả không thể vãn hồi.

"Ừm."

Tiền Mộc Mộc thuận miệng đáp một tiếng, đặt quạt hương bồ sang một bên, ngồi ở trên giường sửa sang lại quần áo vừa rồi tìm kiếm làm cho rương lộn xộn.

Trong lúc sắp xếp lại, đồ vật được khăn tay bao bọc rơi xuống giường.

Va chạm lẫn nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Hứa Gia Phục có chút tò mò, hơi ngồi dậy.

"Nương, bên trong là cái gì vậy?"

Đều là người một nhà, Tiền Mộc Mộc cũng không giấu diếm.

Thoải mái mở khăn tay ra, lộ ra đồ trang sức vàng bạc bên trong.

"Đây là một số đồ trang sức của ta, kiểu dáng đều cũ rồi, ta nghĩ sau này đi vào trong huyện tìm cửa hàng nung ra, làm thành khóa bình an cho các con đeo lên."

Thật ra những thứ này là nàng vơ vét được từ chỗ Tiền lão thái bà, sau đó đổi vào hệ thống siêu thị, phát hiện không thể để cho chuyên khu y tế mở khóa, nàng lại chuộc về với giá gốc.

Suy nghĩ một chút, tìm cửa hàng, làm thành kiểu dáng mới đeo trên người mấy đứa bé, cầu mong an khang, mọi sự thuận lợi.

Về phần trước đó định đem tất cả những chuyện Tiền gia giấu diếm, nói cho mấy đứa nhỏ nghe, nàng cũng bỏ qua.

Dù sao bây giờ cuộc sống đang từng chút từng chút tốt lên, cũng không cần phải xoắn xuýt quá khứ nữa, về phần những tổn thương nguyên thân tạo ra cho mấy đứa nhỏ, nàng sẽ nghĩ cách tận lực bù lại.

Vàng óng ánh đầy mắt, Hứa Gia Phục sửng sốt một chút.

"Nương, con có thể sờ một chút không?"

Tiền Mộc Mộc có chút bật cười.

Trực tiếp cầm hai cái vòng tay vàng từ bên trong, nhét vào tay tiểu gia hỏa.

"Cầm đi chơi cho đã ghiền đi, nhưng mà không thể lấy ra ngoài."

Nhận lấy vòng tay bằng vàng nặng trịch, đầu óc Hứa Gia Phục cũng choáng váng.

Cảm thụ được cái hơi lạnh kia, mang theo một loại cảm giác thần bí quý giá nào đó.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ít đối thoại, con ngươi của nó co rúm lại mãnh liệt.

Trả lại vòng vàng.

"Nương, con chơi đủ rồi."

Nhanh như vậy sao?

Lòng hiếu kỳ của tiểu hài tử biến mất nhanh như vậy sao?

Tiền Mộc Mộc có chút nghi hoặc khó hiểu.

Nhưng cũng không hỏi kỹ.

Bọc lấy vòng tay.

Bỏ vào trong rương.

Nhìn thấy cảnh này, Hứa Gia Phục lại mím chặt môi.

Con ngươi rũ xuống, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

...

Sương trắng m.ô.n.g lung.

Mặt trời còn chưa mọc, thôn Lộ Sơn đã mở màn.

Trong ruộng khắp nơi đều là người, đều đang bận rộn vì vụ thu hoạch vụ thu.

Hứa gia ở cuối thôn.

Cũng không ngoại lệ.

Hôm qua mệt mỏi cả ngày, Tiền Mộc Mộc ngủ rất say.

Mấy đứa nhỏ trong nhà giống như đã thương lượng xong, đều không đi gọi nàng.

Ngay cả Hứa Gia Phục cũng cầm sách ngồi dưới mái hiên.

An an tĩnh tĩnh đọc sách, không phát ra chút động tĩnh nào.

Bầu không khí tường hòa yên tĩnh.

Đột nhiên, cửa viện bị gõ vang!

Mang theo vài phần vội vàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-90.html.]

Hứa Gia Phục buông sách xuống, đi mở cửa ra.

Lý thẩm còn tưởng rằng là Hứa Tiền thị.

Vừa định mở miệng, đã thấy là Hứa Gia Phục.

Nàng ấy dừng lại một chút.

"Ta nhớ ngươi là lão tứ đúng không?"

Hứa Gia Phục nắm chặt cửa viện, trên mặt tự mang theo ba phần ý cười.

"Đúng, cháu là lão tứ. Thẩm thẩm, người có chuyện gì sao?"

Lý thẩm nhìn quanh viện, nhưng không thấy bóng dáng của Tiền Mộc Mộc.

"Nương cháu ở nhà không? Thân thể thẩm chút không thoải mái, tìm nương cháu có chút chuyện gấp."

Nghe được thân thể đối phương khó chịu, Hứa Gia Phục cũng không dám kéo dài.

Lúc này liền nói:

"Có, ta đi gọi nương."

"Thẩm thẩm, mời vào ngồi."

Đứa nhỏ này... Còn rất khách khí.

Lý thẩm ôn nhu cười, bước qua bậc cửa đi vào.

Hứa Gia Phục đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đẩy người trên giường.

"Nương, tỉnh lại."

"A..."

Tiền Mộc Mộc mắt ngủ m.ô.n.g lung, miễn cưỡng lật người.

Nhìn bên ngoài, sắc trời đã sáng rõ.

Đầu óc phải mất một lúc mới phản ứng lại.

"Tiểu Phục, bây giờ là lúc nào rồi?"

"Tạm thời đừng nói chuyện đó."

Hứa Gia Phục mang theo chút nghiêm túc: "Nương, bên ngoài Lý thẩm có chuyện tìm người, hình như thân thể không quá thoải mái."

"Hm? Thật sao."

Tiền Mộc Mộc ngồi dậy, ngáp một cái.

Mặc quần áo xong, đi ra khỏi phòng ngủ.

Lý thẩm tử ở trong sân thấy người đi ra.

Vội vàng tiến lên, khẽ nhếch môi.

"Thẩm tử Hứa gia, muốn nhờ ngươi nhìn một chút."

Lời này nói mịt mờ, nhưng trong nháy mắt Tiền Mộc Mộc lại nghe ra ý tứ trong đó.

Nàng lười biếng che miệng, lại ngáp một cái.

"Đợi một chút, ta rửa mặt."

Nói xong, nàng liền đi vào phòng bếp.

Nhìn thấy cảnh này, Lý thẩm tử ngây ngẩn cả người.

Đây là...vừa thức dậy?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng ấy ngửa đầu nhìn lên trời.

Đã sắp trưa rồi, vậy mà Hứa Tiền thị mới rời giường?

Ngủ cũng quá nhiều rồi?

Tiền Mộc Mộc lấy nước lạnh rửa mặt, dùng khăn mặt lau khô.

Đi ra, chỉ chỉ nhà chính.

"Vào nhà đi, ta bắt mạch cho ngươi một chút."

Phu thê Lý gia vốn đã sốt ruột.

Lại còn trẻ.

Phương diện kia vượng một chút cũng bình thường.

Tính toán, cũng nửa tháng rồi.

Là nên có chút động tĩnh.

Cũng không biết có hiệu quả hay không.

Lý thẩm nghe vậy, nhấc chân đi vào ngồi.

Tiền Mộc Mộc vén váy lên, cũng ngồi xuống theo.

Bắt mạch cho nàng ấy.

Lúc bắt mạch, Lý thẩm thở theo đó mà thở nhẹ, tim sắp nhảy lên cổ họng, nhìn chằm chằm người chếch đối diện.

Tiền Mộc Mộc trầm thần một lát.

Đưa tay thu hồi.

"Gần đây ngươi không có ăn chút đồ vật lung tung lộn xộn nào chứ?"

Đồ vật lung tung lộn xộn?

Lý thẩm sửng sốt một chút.

Ngay sau đó liền phản ứng lại, Hứa Tiền thị đang nói, chuyện của Từ Lão Hàm ở trong thôn lúc trước.

Nàng ấy cười khoát tay áo.

"Nhà ta còn chưa nghèo đến mức đó."

Tiền Mộc Mộc gật đầu như tin như không.

"Có phải bụng dưới của ngươi có cảm giác hơi trướng đau, giống như là sắp đỏ lên không?"

Đây là thật sự nói đến điểm mấu chốt, Lý thẩm liên tục gật đầu.

"Đúng! Chính là loại cảm giác này, sáng sớm thức dậy ta đã cảm thấy bụng không thoải mái, ta vốn còn không coi ra gì, nhưng đương gia của ta lại nói, để cho ta tới chỗ ngươi nhìn một cái thì tốt hơn, lỡ như là chuyện tốt gì thì sao..."

Dứt lời, Lý thẩm tử nhìn về phía đối phương.

Trong đôi mắt kia tràn ngập hi vọng và chờ mong.

Loading...