Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:27:10
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mười lượng bạc, hai cái vòng tay vàng.
Còn phải lấy ra trong vòng năm ngày.
Đây rõ ràng là cố ý làm khó dễ.
Một cỗ khổ sở từ cổ họng ập thẳng vào hốc mắt, Cố Tiểu Vũ gắt gao cắn môi dưới, cố nén không để cho mình khóc ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Làm sao nàng có thể lấy ra mười lượng bạc trong vòng năm ngày ngắn ngủi?
Huống chi còn muốn hai cái vòng tay vàng, nàng thật sự là bất lực.
Sự uất ức ùn ùn kéo đến, cắn nuốt sự bình tĩnh giả bộ của nàng.
Ngay khi nàng đang bi thương, trong đầu nhanh chóng hiện lên một khuôn mặt...
Đúng rồi!
Sao nàng lại quên mất!
Hắn đã đáp ứng nàng.
Nếu như nói thế gian còn có người nguyện ý giúp nàng, vậy nhất định là ——
...
Hứa gia ở cuối thôn.
Trong viện náo nhiệt ngất trời.
Một nhà già trẻ, vui vẻ ăn cơm tối.
Hứa lão thái thái không ngừng gắp thịt vào trong bát của Tiền Mộc Mộc.
"Ngươi nhìn ngươi kìa, gầy đến mức tướng mạo cũng gầy đi rồi! Ăn nhiều một chút, ngươi phải nuôi gia đình sống qua ngày đấy, thân thể này sao có thể sụp đổ được? Đến đây! Khối thịt mỡ này ăn đi!"
Đối mặt với sự nhiệt tình như ngọn lửa kia, Tiền Mộc Mộc thực sự không từ chối được.
Chỉ có thể ẩn nhẫn, đem trọn một khối thịt mỡ cho vào trong bụng.
Vừa nuốt vào trong bụng, liền ngấy đến nàng suýt nữa nôn mửa.
Nàng nghiêng đầu, nôn khan vài cái.
Mới bình tĩnh lại.
So với mỡ béo ngậy.
Nàng vẫn thích gà rán toàn thân trên dưới không có thịt mỡ gì.
Thấy người ăn xong, Hứa lão thái thái lại gắp thêm mấy miếng thịt.
Phải nhìn người ta ăn hết mới bằng lòng bỏ qua.
Tiền Mộc Mộc bị quấn đến không có cách nào, chỉ có thể kéo Hứa Gia Thạch tới.
Hứa lão thái thái thấy thế, lập tức kêu lên.
Bên này khí thế ngất trời, bên phía Hứa lão đầu thì tương đối an tĩnh chút.
"Cánh tay khôi phục thế nào rồi? Còn đau không?"
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy từ ái kia, Hứa Gia Phục cười lắc đầu, "Không đau gia gia, nương nói con qua một thời gian nữa là có thể khỏi hẳn."
Nghe được tiểu tôn nhi nói như vậy, Hứa lão đầu an tâm vuốt vuốt mấy sợi râu, hiền lành dặn dò: "Sau khi thu hoạch mùa thu, con phải đi học đường, đến lúc đó đi học, phải nghiêm túc nghe tiên sinh giảng bài, không được giả bộ nghiêm túc qua mặt, như vậy vừa lừa gạt chính mình, lại phụ sự khổ tâm bồi dưỡng của nương ngươi đối với ngươi."
Hứa Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh cầm bát, nghiêng đầu đáng yêu.
"Nhưng mà gia gia, nương nói, không cầu Tứ ca ca học được bản lãnh gì, chỉ cầu huynh ấy đi học vui vẻ một chút."
Hứa lão đầu mặt mũi hiền lành: "Đứa nhỏ ngốc này, nào có ai làm nương sẽ không hy vọng hài tử của mình có bản lĩnh lợi hại?"
"Nhớ ngày đó khi chúng ta đưa cha con và Nhị thúc thúc, Tứ thúc thúc con đi học, ngoài miệng cũng nói không cầu bọn họ kiếm được trò trống gì, nhưng sau khi cha con thi đậu tú tài, nãi nãi con vui mừng nhảy cao ba thước, hận không thể mở tiệc chiêu đãi toàn thôn về nhà ăn cơm!"
Hứa Gia Phục liếc mắt, nhìn về phía Tiền Mộc Mộc ngồi ở chếch đối diện.
Nương cũng giống như gia gia nói sao?
Nếu như, thật sự là như vậy.
Vậy nó phải càng nỗ lực hơn mới được!
Đang ăn cơm, Hứa Gia Lăng bỗng nhiên phát giác được bên cạnh cửa viện có một cái đầu đang cúi xuống, y quay đầu nhìn sang, liền thấy là Cố Tiểu Vũ.
Nó dừng một chút.
Buông bát xuống.
"Gia gia nãi nãi, cháu ra ngoài một lát."
Lời này vừa nói ra, sự náo nhiệt trên bàn cơm ngưng trệ trong chớp mắt.
Giống như trong phút chốc, ấn vào nút tạm dừng.
"Đang ăn cơm, con ra ngoài làm gì?"
Hứa lão thái thái lên tiếng hỏi, ánh mắt thuận theo ánh mắt của Hứa Gia Lăng nhìn qua.
Vừa nhìn, liền nhìn thấy Cố Tiểu Vũ đứng ở cạnh cửa.
Vừa nhìn thấy là người Cố gia, sắc mặt của Hứa lão thái thái lập tức không tốt.
Nhưng cũng không phát tác ngay trước mặt người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-89.html.]
Hứa lão đầu bất đắc dĩ nhìn lão bà tử nhà mình, sau đó nói với Hứa Gia Lăng: "Nếu đã tìm con thì con nhanh lên một chút đi."
Hứa Gia Lăng gật gật đầu.
Nhưng cũng không lập tức rời đi.
Mà là nhìn về phía người ngồi ở gần vị trí trung tâm.
Chú ý tới ánh mắt nhìn tới, động tác của Tiền Mộc Mộc dừng lại.
Nàng nghiêng đầu nhìn bên cửa.
Ngược lại nhìn về phía Hứa gia Lăng.
"Đi đi, đừng để người ta chờ sốt ruột."
Tốt xấu gì cũng là nữ chính trong sách, vẫn phải tôn trọng một chút.
Dù sao tính mạng của nàng, có liên quan rất lớn với "Thanh mai trúc mã" này.
Nghe được câu trả lời này, Hứa Gia Lăng mới đứng dậy.
Đi đến cạnh cửa, gọi người ra ngoài.
Hứa Gia Phục ngồi bên cạnh Hứa lão đầu, nhìn thấy Cố Tiểu Vũ xuất hiện, sắc mặt nhu hòa một chút, nhưng nhìn thấy Cố Tiểu Vũ là đến tìm Tam ca, thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc nó lấy một cái.
Nó rũ mắt xuống, đáy mắt nhiễm ba phần tịch liêu...
Bên ngoài Hứa gia, bên cạnh bờ ruộng cách đó không xa.
Hứa Gia Lăng nhìn người trước mắt.
Thần sắc có chút đạm mạc.
"Có việc cứ nói."
Trước mặt những người có thể ỷ lại, Cố Tiểu Vũ cũng không kìm được sự tủi thân và đau buồn, nước mắt như là van nước bị mở ra, chảy ra không kìm lại được.
Hai mắt đẫm lệ, mang theo tiếng nức nở nói: "A Lăng, ngươi nhất định phải giúp ta."
"Nương ta nói trừ phi trong vòng năm ngày ta cho nàng mười lượng bạc và hai cái vòng tay vàng. Nếu không, nàng sẽ đáp ứng cầu thân của Hứa Ngật Đáp... Ta đã không biết nên làm cái gì bây giờ, ngươi thay ta nghĩ biện pháp được không?"
Lông mày Hứa Gia Lăng nhíu chặt.
"Ngươi biết mười lượng bạc và hai cái vòng tay vàng có ý nghĩa như thế nào đối với chúng ta không?"
Mười lượng bạc cộng thêm hai cái vòng tay vàng, vậy có thể chống đỡ nhà bọn họ ăn nhiều năm. Nhiều bạc như vậy, muốn nó ở trong vòng năm ngày ngắn ngủn nghĩ cách gom đủ.
Nó nào có bản lãnh lớn như vậy?
Cố Tiểu Vũ nghẹn ngào.
"Ta biết, ta biết cái này là rất nhiều."
"Ta cũng thật sự không còn cách nào, ngươi nhất định phải giúp ta, ta không muốn gả cho Hứa Ngật Đáp. Không phải lúc trước ngươi đã đồng ý với ta sẽ cưới ta sao? Vì sao ngươi còn không bảo nương ngươi đến nhà ta cầu hôn?"
Hai đầu lông mày Hứa gia Lăng nhiễm lên mấy phần không vui.
"Ta chưa từng đáp ứng muốn cưới ngươi, nếu ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ như vậy, về sau cũng đừng tới tìm ta nữa."
Con ngươi Cố Tiểu Vũ khiếp sợ.
"Nhưng khi đó, ngươi không phải đã đáp..."
Vừa mới nói được một nửa, nàng ta bỗng nhiên ý thức được.
A Lăng có vẻ như thật sự không đáp ứng.
Chỉ là nàng ta một bên tình nguyện.
Cho rằng hắn im lặng.
Chính là một loại đáp ứng.
Nghĩ tới đây, Cố Tiểu Vũ khẽ cắn môi dưới.
Trong mắt tràn ngập bất lực, giống như là cành thông đón gió bão sắp gãy.
Hứa Gia Lăng trầm xuống một hơi.
"Nói tóm lại, chuyện này ta không có cách nào giúp ngươi, ngươi nghĩ biện pháp khác đi."
Ném lại những lời này, hắn xoay người trở về nhà mình.
Chỉ để lại một mình Cố Tiểu Vũ, ngây ngốc tại chỗ.
Bàng hoàng và luống cuống giống như sóng biển mãnh liệt, từng đợt nối tiếp nhau sắp lật tung nàng ta.
Suy sụp tinh thần nửa ngày, nàng ta cất bước muốn đi.
Khóe mắt bỗng nhiên lọt vào một bóng người.
Nàng ta nhấc mắt lên nhìn.
Lúc này mới phát hiện đó là...
...
Trong viện Hứa gia.
Cả một gia đình, vô cùng náo nhiệt ăn cơm với nhau.
Hứa lão thái thái giúp đỡ cùng nhau thu dọn gọn gàng, lại ngồi tán gẫu với Tiền Mộc Mộc một lát, hai lão phu thê mới đỡ nhau, chậm rãi rời đi.
Tiền Mộc Mộc không yên lòng, lại gọi Hứa Gia Liên đi tiễn một đường.