Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:26:55
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Mộc Mộc gật đầu.
"Đúng, chính là khi đó. Lúc đó khi mọi người chạy đến, Cố thẩm ngoài miệng nói những lời ghét bỏ, nhưng ánh mắt động lòng kia lại không giấu được... Cho nên, ta dám cam đoan, chuyện này tuyệt đối sẽ còn có tiếp theo."
Trương thẩm cười.
"Nếu thật sự là như vậy, vậy thì có trò hay để xem rồi!"
Tiền Mộc Mộc liếc mắt.
Nàng mỉm cười.
Nàng cũng không cảm thấy hứng thú với việc xem kịch.
Nhìn người chán ghét đấu đá với nhau vẫn rất sảng khoái.
Đi về phía trước.
Trương thẩm lại chia sẻ chút tin đồn.
Tiền Mộc Mộc lắng nghe hết, cũng không phát biểu ý kiến gì.
Đợi đến khi đứng trước cửa nhà mình.
Hai người tách ra.
Mỗi người ai về nhà nấy.
...
Hai ngày liên tiếp trôi qua.
Sáng sớm, khói bếp lượn lờ.
Mặt trời còn chưa mọc, trong không khí đã có chút nóng, hôm nay sợ là một ngày nắng.
Tiền Mộc Mộc hoạt động tứ chi, tâm tình khoan khoái.
Tốn hai ngày, cuối cùng cũng mở khóa được bột xương, tiếp theo chính là chuẩn bị đồ dùng cần dùng cho phẫu thuật.
Để tiện cầm máu, cũng để phòng ngừa lỡ như, còn phải đi chỗ Hứa Tú Dương, mượn cả bộ ngân châm dùng một lát.
Sau khi hạ quyết tâm, Tiền Mộc Mộc nói với Hứa Gia Phục chuyện buổi chiều động đao.
Hứa Gia Phục ngoan ngoãn gật đầu.
"Nương, con biết, tối hôm qua người dặn con hôm nay không được uống nước cũng không được ăn gì, con nhớ rồi, đều không đụng vào."
Nhìn chăm chú vào đôi mắt đen như mực kia, Tiền Mộc Mộc mím môi.
Quỳ gối ngồi xổm xuống.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa gia Phục.
"Đừng sợ, ta nhất định sẽ để cho con khỏe lại."
Trước mắt lọt vào một đôi mắt ôn nhu, lông mi Hứa Gia Phục run rẩy.
Nó gật đầu.
"Vâng."
Nó tin tưởng nương.
Trấn an được tiểu gia hỏa, Tiền Mộc Mộc lại chào hỏi mấy đứa nhỏ.
Đi ra ngoài.
Đi về phía nhà Hứa Tú Dương.
Xuyên qua từng bờ ruộng.
Trong ruộng, đã có người bắt đầu gặt lúa vụ xuân.
Nàng nhớ rõ lúc trước phân gia, tài sản của nguyên thân được phân hai mẫu ruộng tốt cùng vài mẫu đất bình thường ở cuối thôn.
Năm nay hai mẫu ruộng gieo mạ, là Hứa gia nhị lão mang theo mấy đứa nhỏ gieo xuống.
Thời tiết này, trời khô không có nước.
Lúa thu hoạch được cũng không có gạo mấy.
Sau khi nộp thuế xong, số gạo còn lại sống qua mùa thu đã là vấn đề, càng miễn bàn đến đầu xuân sang năm.
Đã sắp vào thu, phải bắt đầu cân nhắc chuyện tích trữ lương thực mùa đông...
Tiền Mộc Mộc trầm tư, đi một đoạn đường dốc.
Đi tới trước cửa nhà Hứa Tú Dương.
Đưa tay, gõ vang cửa.
Sau một lúc lâu.
Cửa viện mở ra.
Toàn Bách Xuyên nhếch miệng, kêu lên giòn tan: "Sư phụ!"
Mở cửa đã bạo kích!
Tiền Mộc Mộc một mặt im lặng.
"Ai là sư phụ ngươi, đừng kêu loạn."
Ngón trỏ của Toàn Bách Xuyên gãi gãi mặt, lui qua một bên.
Hắn bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Tam gia gia ra chủ ý xấu gì thế, căn bản là người ta không nhận mà."
Tiểu bối trong thôn này, gọi Hứa Tam thúc đều là gọi Tam gia gia.
Chỉ là tôn xưng, ngược lại cũng không tính bối phận rối loạn.
Tiền Mộc Mộc vượt qua ngưỡng cửa.
Đi đến trong nhà chính.
Hứa Tú Dương ngồi ở phía sau bàn, tay cầm sách thuốc nghiêm túc nhìn, thấy người đi vào, ông ấy đặt sách xuống.
Cười chào hỏi:
"Ngươi đã đến rồi, ngồi đi."
Tiền Mộc Mộc khẽ gật đầu.
"Tam thúc."
Chào hỏi xong, nàng cũng không quanh co lòng vòng.
Thuận đường nói rõ tình huống của Hứa Gia Phục.
Còn đơn giản khái quát phương án trị liệu do mình vẽ ra.
Về phần thuốc mê và bột phấn không phù hợp với thời đại này, nàng thông minh không đề cập tới.
Nghe đối phương kể xong, Hứa Tú Dương quay đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-82.html.]
Từ trên giá phía sau, lấy xuống một cái hộp.
Đặt ở trên bàn sách, chậm rãi đẩy qua.
"Đây chính là thứ ngươi muốn."
Tần Mộc Mộc tiến lên mấy bước, mở nó ra.
Bên trong chứa một miếng da thuộc.
Cởi bỏ dây trói bên trên.
Trải rộng ra nhìn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngân châm to to nhỏ nhỏ được đặt đầy ắp.
Trên mặt nàng lộ ra ý cười.
"Đa tạ, sau khi dùng xong sẽ trả lại."
Hứa Tú Dương khoát tay áo.
"Cho ngươi."
Tiền Mộc Mộc có chút kinh ngạc.
"Tam thúc, ngài làm gì vậy?"
Đối với người biết y hành châm mà nói, ngân châm này giống như con của mình vậy.
Huyết nhục dung hợp, không thể chia cắt.
Nhưng Hứa Tú Dương lại nói, tặng nàng?
Nói thật, nàng không hiểu.
Nhìn thấy sự kinh ngạc của đối phương, Hứa Tú Dương hiền lành cười cười.
"Bây giờ ta hoa tay múa chân, cầm châm cũng không lưu loát. Bộ ngân châm này đặt ở chỗ ta cũng là lãng phí phủ bụi mà thôi. Không bằng tặng cho người cần, phát huy tác dụng nó nên có."
Tiền Mộc Mộc rũ mắt.
Trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
Tuổi già sắc suy, là sự thật không thể nghịch.
Cũng là một đả kích tâm lý đối với người hành nghề y.
Sư phụ của nàng, có tật xấu giống với Hứa Tú Dương.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhau, nàng đã hỏi qua.
Tại sao lại lựa chọn làm huấn luyện viên của tổ chức.
Sư phụ nàng chỉ nói một câu:
"Tìm người thừa kế cho bộ ngân châm kia của ta."
Sau đó.
Bộ ngân châm kia rơi vào trên tay nàng.
Lông mi run rẩy, Tiền Mộc Mộc thu lại tâm thần.
"Ta sẽ quý trọng."
Trong mắt Hứa Tú Dương hiện lên ý cười nhu hòa, giống như là rốt cuộc tìm được một người chồng có thể yên tâm phó thác chính mình.
Thu đồ vật của người, phải tỏ thái độ mới được.
Nếu nói tỏ thái độ, vậy biểu thị tự nhiên là...
Tiền Mộc Mộc nhấc mắt lên.
Nhìn về phía tiểu thiếu niên dựa vào cạnh cửa, vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào.
"Nói một chút, bị sốt nên kê toa thuốc gì."
Chợt lên tiếng, Toàn Bách Xuyên sửng sốt một chút.
Phản ứng chậm nửa nhịp.
Hắn vội vàng đứng thẳng người dậy.
Nề nếp đáp lại.
"Quả cau hai tiền (6 khắc), hậu phác một tiền (3 khắc), thảo quả nửa tiền (5 khắc), Tri mẫu một tiền (3 khắc), thược dược một tiền (3 khắc), Hoàng Cầm một tiền (3 khắc), cam thảo nửa tiền (15 khắc). Dùng nước sắc uống, mỗi ngày hai liều, uống năm ngày cơ bản khỏi hẳn."
Tiền Mộc Mộc khẽ nhướng mày nhỏ.
Coi như có chút bản lĩnh.
"Sau này có gì không hiểu thì đi Hứa gia ở cuối thôn tìm ta."
Ánh mắt Toàn Bách Xuyên sáng lên, há mồm hô:
"Vâng! Sư phụ!"
Hắn nghe nói một người sắp c.h.ế.t cũng được sư phụ cứu sống lại.
Có thể đi theo học tập thật sự là quá tốt!
Tiền Mộc Mộc giật giật khóe miệng.
Có chút cạn lợi.
"Đã nói không phải sư phụ ngươi, ta chỉ đáp ứng chỉ điểm ngươi một chút, cũng không có đáp ứng thu ngươi làm đồ đệ."
"Ồ..."
Toàn Bách Xuyên gãi gãi đầu, ngây ngốc cười một tiếng.
Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này, Tiền Mộc Mộc có chút buồn cười.
Đứa nhỏ này, thoạt nhìn không giống như có tâm xấu.
Quan tâm một chút, chỉ bảo cũng không sao.
Cầm ngân châm trong tay, Tiền Mộc Mộc ngồi một lát liền nói cáo từ.
Đứng dậy rời đi.
Đến cũng đến thôn này rồi, chuyện đứa nhỏ Tiểu Phục kia tìm được học đường, còn chưa nói với nhị lão Hứa gia, cái này vừa vặn.
Tiền Mộc Mộc thuận đường đi về phía nhà cũ Hứa gia.
Đến trước cửa viện, chỉ thấy cửa viện đang mở.
Trong viện, mấy người lớn tuổi đang ngồi.
Nàng dừng chân một chút.
Đang do dự, có nên để hôm nào lại đến hay không, Hứa lão thái thái tinh mắt nhìn thấy nàng.
Cất giọng hô:
"Vào đi, đứng bên ngoài làm gì?"