Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-05-14 13:53:09
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, hắn ta lại đem thùng thuốc nổ nhắm ngay Tiền Mộc Mộc.
"Còn có quả phụ ngươi, tùy tiện liền vào nhà người khác, vừa muốn sờ tay ta lại sờ bụng ta, ngoài miệng nói là chữa bệnh cho ta, trên thực tế là muốn câu dẫn ta chứ gì! Nhanh cút ra ngoài đi! Nhà ta không chào đón ngươi!"
Tiền Mộc Mộc: "???"
Đây là bệnh thần kinh từ đâu tới?
Nàng đỡ thái dương, có chút tức giận bật cười.
Xoay người rời đi.
Người này không chỉ bụng có bệnh.
Đầu óc cũng không quá bình thường.
Hứa Tam thúc cũng bị làm cho trong lòng khó chịu, đỡ vách tường đi ra ngoài.
Tiểu thiếu niên thấy thế, cũng giống như cái đuôi nhỏ đi theo.
Người bên ngoài nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đi ra, tò mò tiến lên hỏi thăm là có chuyện gì.
Trên mặt nàng mang theo nụ cười giả dối, cũng không trả lời.
Xuyên qua đám người, đi ra khỏi sân nhà Từ gia.
Men theo sườn dốc đi xuống dưới.
Hứa Tú Dương đuổi theo.
Muốn lên tiếng gọi lại người phía trước, lại chọc cho cổ họng khô khốc một trận, căn bản nói không ra lời.
Tiểu thiếu niên thấy tình thế đi qua, tay ở trên tấm lưng đơn bạc kia, vuốt từ trên xuống dưới.
Ho khan một lát, Hứa Tú Dương mới thở ra một hơi.
Chỉ chỉ thân ảnh sắp biến mất ở dưới sườn núi.
"Bách Xuyên, đi gọi Hứa Tiền thị về, ta còn có chuyện muốn thương lượng với nàng."
Nghe vậy, Toàn Bách Xuyên gật đầu.
Nhấc chân, chạy về phía dưới sườn núi.
Tuổi còn trẻ, đi đứng lưu loát.
Chỉ chốc lát sau, đã đuổi kịp người kia.
"Tam thúc tìm ngươi, nói là có chuyện muốn nói với ngươi."
Nhìn tiểu thiếu niên một lúc, Tiền Mộc Mộc hơi dừng tay.
Lại leo lên sườn núi.
Đi tới trước mặt Hứa Tú Dương.
"Tam thúc, ngài có chuyện gì tìm ta?"
Hứa Tú Dương ho khan hai tiếng.
Cân nhắc tìm từ.
"Gần đây không phải ngươi đang dạy đứa nhỏ Tiểu Bảo kia sao."
Tiền Mộc Mộc gật đầu.
"Đúng vậy, làm sao vậy?"
Tiểu nha đầu kia trước mắt còn ở giai đoạn nhận chữ, nàng chỉ thỉnh thoảng nói chút kiến thức nhỏ, khơi gợi hứng thú của đối phương, còn chưa tới thời điểm chính thức dạy học.
Đôi mắt đục ngầu kia lưu ý thần sắc của Tiền Mộc Mộc, Hứa Tú Dương l.i.ế.m liếm môi, đưa tay chỉ chỉ tiểu thiếu niên bên cạnh, "Đứa nhỏ này, là thân thích bên nhà tức phụ Lý Chính, cha mẹ nó vài ngày trước bị sơn phỉ g.i.ế.c chết, hôm nay bị đưa tới sơn thôn này, lý chính muốn cho nó ở lại nơi này."
Nghe xong lời này liền biết còn có câu tiếp theo.
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
Cũng không tiếp lời.
Nhìn thấy đối phương trầm mặc, Hứa Tú Dương gãi gãi gương mặt, khô cằn nói tiếp: "Cha đứa nhỏ này là một đại phu chân trần, y thuật nó cũng biết một chút, nhưng học thuật không tinh, lý chính đẩy nó cho ta, muốn ta mang theo kiến thức nhiều hơn..."
"Tình huống bệnh này của ta, ngươi cũng biết, ta thật sự không có tinh lực dạy người. Cho nên, muốn nhờ ngươi hao tâm tổn trí —— " Dẫn dắt một chút.
Còn chưa dứt lời, Tiền Mộc Mộc làm một cái thủ thế ngừng lại.
"Tam thúc, ta có rất nhiều chuyện."
"Việc này ta không giúp được, ngươi tìm người khác đi."
Mấy đứa nhỏ trong nhà đều đã khiến nàng lo lắng nát lòng rồi.
Làm gì còn có thời gian rảnh rỗi để dạy dỗ con cháu thay người khác?
Nàng cũng không phải ăn no không có chuyện gì làm.
Hứa Tú Dương còn muốn nói thêm hai câu, đã thấy trên mặt Tiền Mộc Mộc tràn ngập ý cự tuyệt, ông ấy thở dài.
"Là Tam thúc ép buộc."
Tiền Mộc Mộc cũng không lên tiếng.
Khẽ gật đầu với ông ấy rồi lập tức rời đi.
...
Dọc theo đường nhỏ, trở lại nhà mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-79.html.]
Tiền Mộc Mộc cầm cuốc nhỏ và sọt, ra cửa liền đi lên núi.
Lần này, nàng đổi một ngọn núi khác.
Quanh đi quẩn lại trên núi.
Lại là một buổi chiều.
Sau khi thay đổi địa điểm, thu hoạch rất phong phú.
Khu chuyên trị liệu, vốn có mười biểu tượng.
Hiện tại đã mở khóa năm cái, Tiền Mộc Mộc nhìn biểu tượng còn thiếu ba cái nữa là đến thuốc mê, lập tức cảm thấy toàn thân tràn ngập nhiệt huyết.
Mang theo một gùi dược liệu hầm canh, còn có trứng chim mua ở hệ thống siêu thị, men theo một con đường mòn đi xuống núi.
Ngọn núi này ở gần cuối thôn bên này.
Bởi vì xa xôi, dốc rất đứng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ cần hai ba bước sẽ phát hiện ra một con rắn.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân này bình thường đều không có ai muốn tới.
Đến bên này nàng có thể có thu hoạch lớn như vậy có liên quan rất lớn đến việc ít có dấu chân của con người.
Xuống núi.
Về đến nhà.
Rửa tay xong, bắc gạo nấu lên.
Ngẩng đầu nhìn trời, trời còn sớm.
Tiền Mộc Mộc cũng không vội xào rau.
Gọi mấy đứa trẻ đến, lần lượt bôi thuốc mỡ làm mờ vết sẹo, sau khi bôi cho Tiểu Thạch Đầu buổi sáng, buổi trưa nàng lại bôi cho Đại Liên và Tiểu Bảo.
Hai đứa trẻ này, tuy nói đều là bị thương ở trên tay.
Nhưng có thể có một bàn tay xinh đẹp, ai lại muốn xấu xí?
Huống chi, nàng đã nói phải xử sự công bằng.
Không thể thiên vị một ai được.
Vết sẹo bên trong cánh tay có chút lành lạnh, Hứa Gia Liên gãi gãi gương mặt, đáy mắt tràn đầy vui mừng, ngoài miệng lại bướng bỉnh nói: "Nương, thật ra con không bôi cũng không sao. Trên người nam tử hán, cần có chút sẹo mới có khí khái nam tử."
Thu hết mạnh miệng của hắn vào đáy mắt, Tiền Mộc Mộc cười cười.
Cái gì cũng không nói, bôi thuốc mỡ lên.
Lại đi vào phòng bếp, bưng một bát nước mật ong tới đặt vào trên tay Hứa Gia Tề.
"Đây là nước mật ong, tốt cho cổ họng của con."
Hứa Gia Tề sững sờ.
"Nương..."
Tiền Mộc Mộc nhoẻn miệng cười.
Xoa xoa đầu thằng bé.
Đi vào phòng bếp, bắt đầu xào rau.
Hứa Gia Thạch ghé qua, dùng mũi ngửi ngửi bát nước mật ong kia, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên.
Thằng bé mặt dày cười nói:
"Tiểu Tề, nhị ca thương đệ nhất, ngoan, để nhị ca uống một ngụm, chỉ uống một ngụm thôi."
Hứa Gia Tề che chở chén nước mật ong kia, tựa như bảo vệ bảo bối, lắc lắc thân thể né tránh Hứa Gia Thạch, nó quyệt cái miệng nhỏ nhắn:
"Mới không muốn cho nhị ca uống!"
Dứt lời, bàn tay nhỏ bé bưng lấy cái chén.
Ọc ọc uống sạch sẽ.
"A!"
Hứa Gia Thạch vẻ mặt đáng tiếc, trông mà thèm.
"Thật muốn nếm thử nước mật ong có mùi vị gì..."
Hứa Tiểu Bảo thèm ăn cắn ngón tay, tò mò hỏi: "Ngũ ca ca, nước mật ong có mùi vị gì vậy?"
Hứa Gia Tề l.i.ế.m liếm vết nước bên miệng, hạnh phúc cảm nhận dư vị: "Ngọt ngọt, so với kẹo que đêm qua nương cho chúng ta còn ngon hơn."
Hứa Gia Thạch ghé sát vào, cười hì hì lôi kéo làm thân.
"Tiểu Tề, nhị ca và đệ là thân nhất, ngày mai nếu nương lại cho đệ uống nước mật ong, đệ cho nhị ca một ngụm được không?"
Hứa Gia Tề cười to, há mồm chính là cự tuyệt.
"Không muốn!"
"Vì sao? Chẳng lẽ nhị ca đối xử với đệ..."
Trong phòng bếp.
Tiền Mộc Mộc bận xào rau, nghe tiếng nói chuyện trong sân, có chút dở khóc dở cười.
Tiểu Thạch Đầu kia thật đúng là tham ăn, ngay cả nước mật ong của đệ đệ nhà mình cũng muốn cướp một ngụm.