Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-05-14 13:53:05
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Gia Thạch gãi đầu.
Lại chạy về trong phòng, chọn lựa ra hai món tương đối tốt một chút.
Tiền Mộc Mộc nhìn xuống, mặc dù cũng có miếng vá, tốt hơn rất nhiều so với hai bộ trước.
Dặn dò nhẹ nhàng:
"Con trực tiếp đưa đến trên tay Thặng Phạn, đừng để qua tay bá nương nó."
"Con hiểu rồi, nương!"
Khi tiếng nói vừa dứt, người đã chạy ra ngoài.
Nhìn tiểu tử hấp tấp rời đi, Tiền Mộc Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn mấy đứa nhỏ trong viện, cũng đều mặc áo vá.
Người trong thôn Lộ Sơn này đều mua vải về tự cắt may, nàng không biết làm thứ đó, vẫn nên đến tiệm may mua đi.
Lần sau họp chợ, mua đủ cho cả nhà trong một lần luôn.
Quyết định chủ ý, Tiền Mộc Mộc phe phẩy cây quạt, nhàn nhã lười biếng.
Lại bỗng nhiên nghĩ đến, quần áo trong ngăn tủ của nguyên thân cũng rất tốt, tuy chất liệu không phải quá tốt, nhưng cũng không có miếng vá gì...
Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra!
Hứa Tú Dương đi đến, thân hình run rẩy, có chút kích động hô: "Đại chất nhi tức, xảy ra chuyện lạ!"
Thấy tiểu lão đầu tới cửa, Tiền Mộc Mộc ngồi dậy, đi đỡ người ngồi xuống ghế, Hứa Gia Liên bưng tới một chén nước, ân cần gọi: "Tam gia gia, người uống nước."
Đi đoạn đường này, Hứa Tú Dương đích xác cũng đã khát.
Nhưng ngược lại nghĩ tới căn bệnh này của mình còn lây bệnh.
Nếu như dùng chén uống nước, sau đó mấy đứa con nhà chất nhi của ông ấy nếu dùng chén nước ông ấy uống qua ăn cơm cũng lây bệnh, vậy thì nguy rồi...
Nghĩ tới đây, ông ấy nhắm mắt đẩy bát nước ra, quay đầu nói chuyện chính với Tiền Mộc Mộc.
"Ta lại khám ra hỉ mạch trên người một nam nhân, ta nghĩ ta đại khái là mắt mờ, sắp không được rồi..."
Tiền Mộc Mộc dở khóc dở cười, trấn an nói: "Chắc là tối hôm qua ngài không nghỉ ngơi, lúc này mới chẩn đoán sai mạch, trước tiên nghỉ ngơi một lát rồi nói tiếp."
Hứa Tú Dương mơ hồ gật đầu.
Liên tục thở hồng hộc, điều tiết hô hấp.
Một lát sau, ông ấy bình tĩnh trở lại.
"Chuyện là như thế này. Mới vừa rồi không lâu, tức phụ Từ gia ở bên trên từ đường tìm đến ta, bảo ta đi khám cho đương gia cho nàng một cái, nói là bụng trướng đau dữ dội."
"Ta vừa nghe, vội vàng chạy tới, chẩn mạch cho người ta, liền chẩn ra mạch có hỉ! Trong lòng ta mang theo nghi vấn, liền lại sờ bụng cho Từ Lão Hàm, cái bụng cứng rắn kia, bên trong còn có thể động!"
"Nữ tử mang thai, ta đã thấy nhiều rồi. Nam tử mang thai, thật đúng là heo mẹ lên cây, lần đầu tiên nhìn thấy. Trong thôn càng truyền càng tà dị, lại còn nói Từ Lão Hàm kêu đau oai oái, giống như sắp sinh..."
Nói đến đây, Hứa Tú Dương chợt cảm thấy chủ đề bị lệch hướng, vội vàng kéo lại: "Ta đây có chút không chắc chắn, vội vàng chạy tới chỗ ngươi, muốn gọi ngươi đi hỗ trợ nhìn một chút."
Nam nhân mang thai?
Vân Mộng Hạ Vũ
Điều này cũng rất hiếm lạ.
Tiền Mộc Mộc hứng thú.
"Đi, ta theo ngài cùng đi nhìn một cái."
Dưới sự nâng đỡ của Tiền Mộc Mộc, Hứa Tú Dương đứng lên, hai người đi ra ngoài cửa.
Mấy đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập tò mò, cũng đi theo phía sau.
...
Trong nội viện Từ gia không lớn, tụ tập rất nhiều người, tất cả đều là người trong thôn sau khi nghe thấy phong thanh, đến đây tham gia náo nhiệt.
Một tiểu thiếu niên đứng ở ngoài viện, thò đầu tò mò nhìn vào bên trong, "Người tới nơi này, còn rất nhiều đó!"
Hứa Tú Dương bên cạnh dùng khăn che lại, ho khan vài tiếng.
Nuốt nước bọt, thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nói có chút khàn khàn tiếp lời: "Trong đất đều không có việc gì làm, vừa có náo nhiệt, còn không phải là tụ lại hóng chuyện sao."
Tiền Mộc Mộc quét mắt nhìn tiểu thiếu niên kia.
Cái gì cũng không hỏi.
Đỡ người đi vào trong.
Người xung quanh thấy Hứa tam thúc trong thôn tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-77.html.]
Nhao nhao dạt sang hai bên, tốp năm tốp ba lên tiếng chào hỏi.
Trong đám người, Vương Đại Ngưu gân cổ lên cười reo: "Hứa tam thúc, ta nói chứ ngài cũng đừng khám làm gì nữa, không chừng chính là Từ lão đầu hắn mang thai, đau đến sắp sinh rồi! Ha ha ha..."
Tiếng nói vừa dứt, theo đó là tiếng cười nhạo phụ họa liên tiếp.
Không muốn phản ứng với tên không có phẩm chất này, sắc mặt Hứa Tú Dương trầm xuống.
Dưới sự nâng đỡ của Tiền Mộc Mộc, đi vào trong phòng ngủ.
Tức phụ Từ gia đứng bên giường, nghe tiếng quay đầu thấy Hứa Tam thúc đến, vội vàng đi tới, ánh mắt lo lắng nhìn Hứa Tú Dương, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Hứa tam thúc, ngài nhất định phải nghĩ cách, mau cứu nam nhân nhà cháu!"
Hứa Tú Dương trầm giọng.
Vừa định mở miệng, ở cửa truyền đến một giọng nói.
"Tất cả tránh ra, để ta tới!"
Tiền Mộc Mộc nghiêng người đi xem.
Chỉ thấy một nữ nhân thân hình mập mạp đi đến, xắn tay áo lên, rất có loại tư thế muốn đại triển thân thủ.
Sắc mặt Hứa Tam thúc có chút suy yếu, đưa tay chỉ nữ nhân kia, trong lời nói khó nén được sự kinh ngạc.
"Hứa bà mụ, sao ngươi lại tới đây?"
Nữ nhân được gọi là bà mụ liếc mắt nhìn Hứa Tú Dương.
Tự mình đi đến trước giường, xốc chăn lên.
Ngoài miệng còn không quên nói: "Ta tới nơi này, đương nhiên là vì đỡ đẻ, nếu không còn có thể giống như ngươi đến xem bệnh hả?"
Hứa Tú Dương sửng sốt.
Ngước mắt nhìn về phía tức phụ Từ gia.
"Ngươi còn gọi bà đỡ?"
Tức phụ Từ gia cũng bối rối.
"Ta không có, thúc nói có chút việc phải đi làm, ta vẫn chờ thúc tới mà, chỗ nào cũng không có..."
Còn chưa dứt lời, đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
"Là ta gọi tới."
Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão bà tử Từ gia bước qua ngưỡng cửa đi vào, trên tay bà ta nắm chặt khăn, nức nở lau khóe mắt, dáng vẻ trông rất đau lòng.
"Rốt cuộc ngươi làm tức phụ cái kiểu gì vậy?! Đại nhi ta đau đến mức nào rồi!"
Hung hăng chọc vào trán tức phụ Từ gia, bà ta gào lên: "Hứa tam thúc còn nói trong bụng lão đại nhà ta có thứ gì đó động đậy, vậy thì chứng tỏ lão đại nhà ta là có thai... Khụ khụ, tóm lại, con ta khó chịu, cũng đừng kéo dài nữa. Nếu thật sự sinh ra một đứa bé, cũng là chuyện vui mà?"
Trên đời này nào có nam tử mang thai?!
Đây không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao!
Từ Lão Hàm nằm trên giường nghe thấy lời này, vừa thẹn vừa giận, nắm chặt chăn dưới thân.
"Nương, ngài nói cái gì vậy —— a!"
Lời còn chưa nói hết, Từ Lão Hàm đau đến hít sâu liên tục, muốn lấy tay che bụng, lại bị bà đỡ đẩy ra.
Trong mắt bà mụ hiện lên vẻ hoài nghi, mang theo một chút ít ánh mắt ngạc nhiên, một bên thì vuốt ve cái bụng căng tròn, nhưng ngoài miệng lại nói như c.h.é.m đinh chặt sắt: "Ngươi đừng cản trợ, để cho ta nhìn thử mới cẩn thận đỡ đẻ ngươi được."
"Tuy đây là lần đầu tiên ta đỡ đẻ cho nam nhân, nhưng tục ngữ nói rất đúng, có lần đầu thì kinh nghiệm lần sau mới phong phú."
"Ngươi đừng sợ, tay nghề của bà đỡ ta vang dội khắp mười dặm tám thôn này đó, mấy đứa nhỏ nhà ngươi đều là ta đỡ đẻ... Ngươi cứ yên tâm giao hết cho ta đi!"
Còn lần sau...
Tiền Mộc Mộc bị chọc cho bật cười.
Buông Hứa Tú Dương ra, nàng thong thả bước lên trước.
"Tình huống của hắn, hơn phân nửa là do thực trệ gây nên."
Tiếng nói vừa dứt, mấy người nhìn lại.
Tiểu thiếu niên đi vào theo, con mắt vụt sáng, mang theo một chút ánh mắt tò mò, nhìn Tiền Mộc Mộc từ trên xuống dưới.
Hứa Tú Dương nhíu mày.
"Cái này, ngươi từ đâu biết được?"
Từ khi vào phòng này, đại điệt nhi tức này không đến gần bên giường, chỉ dựa vào mắt nhìn từ xa đã chẩn đoán được chứng bệnh?