Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-05-14 13:52:50
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Gia Phục nhìn thân nương nhà mình, sau khi nhận được cái gật đầu của đối phương mới bước lên vài bước, đứng thẳng ở giữa sảnh, mặt căng chặt, hai tay quy củ đặt trước người.

Hơi cúi người, hành lễ của học trò.

"Chào tiên sinh."

Quy củ không tệ... Người kia hài lòng gật gật đầu.

"Ngươi có thể đọc thuộc ‘Phù Sinh ký’ không?"

Hứa Gia Phục gật đầu một cái.

Tiếp đó bắt đầu đọc rõ ràng.

Đến khi kết thúc, thằng bé lại nói: "Mong tiên sinh chỉ giáo."

Tuổi còn nhỏ, đã làm được lễ phép chu đáo như vậy, thật khó có được.

Tương lai sợ cũng là người không dễ động vào…

Nụ cười trên khóe miệng của người kia dần dần sâu hơn.

Tâm trạng rõ ràng cực kỳ vui vẻ.

"Không sai một chữ, là hạt giống tốt."

Được tiên sinh khen như vậy, Hứa Gia Phục có hơi ngượng ngùng.

Nghiêng người, nhìn về phía nương thân nhà mình.

Thấy đối phương cũng gật đầu, biểu thị sự công nhận với nó.

Trong lòng Hứa Gia Phục vui sướng đến nỗi muốn nhảy cao ba thước!

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc đặt chén trà xuống, có hơi căng thẳng.

"Thế nào? Tiên sinh có bằng lòng nhận hài tử nhà ta không?"

Người kia vui vẻ gật đầu.

"Tất nhiên là bằng lòng."

Nhận được câu trả lời khẳng định, Tiền Mộc Mộc nở nụ cười.

Sau đó lại nhớ đến chuyện danh tiếng của nguyên chủ không tốt.

Nàng hơi dừng lại.

Vẫn quyết định nói rõ chuyện này.

Tránh cho đến lúc sau, người ta biết được.

Nếu như cuối cùng thành công cốc, ai cũng không tốt.

Nghe xong đoạn chuyện dài, người kia nhíu mày.

Có vẻ như đang suy nghĩ, lại giống như đang nghiền ngẫm xem nên từ chối như thế nào.

Tay siết chặt góc bàn, Tiền Mộc Mộc bắt đầu thấy hơi căng thẳng.

Hứa Gia Phục thấy nương mình căng thẳng, thằng bé cũng không khỏi bắt đầu thấy thấp thỏm.

Người kia ho khẽ một tiếng, chầm chậm mà nói:

"Danh tốt hay xấu, đều là từ miệng người khác."

"Không giấu gì ngươi, tiếng tăm của ta ở trấn này cũng không tốt, ngươi chỉ cần hỏi thăm là sẽ biết. Ta lần đầu tiên đến đây, ban đầu muốn mở một học đường, dạy sách dạy người, nhưng đất thuê để mở học đường bị người ta tạt m.á.u chó, thả rắn trong viện... Từng việc từng việc này đều là hăm dọa."

"Lúc ban đầu còn không biết chuyện này là sao, sau khi ta hỏi thăm một phen, mới biết là đã động đến lợi ích của người khác, hai gian học đường ở trấn Hoa Khai này, đã độc chiếm nơi này."

"Nếu như ta mở cửa học đường mới này, sẽ cướp đi một phần học trò... Chuyện như này, Triều Dương học đường và Dương thị học đường sao có thể chịu?"

Nói đến đây, người kia cười ầm ĩ.

Giống như đang kể chuyện của người khác.

Dừng một lát, hắn mới lại nói:

"Nhưng này còn chưa đủ, đám người đó liên hợp với mấy tam cô lục bà trong trấn truyền lời đồn về ta, nói ta là kẻ tội ác tày trời... Cho nên, nếu ngươi nói danh tiếng của ngươi không tốt, chỗ ta lại có thể tốt đến chỗ nào?"

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

"Khi ta hỏi đường ngài, ngài tự hạ thấp nói, học đường mà ngài mở đến biển hiệu còn chẳng có... Chẳng lẽ, ngài không sợ chờ đời công cốc sao?"

Người kia cười nhạt.

"Nếu như vậy, cũng không sao cả."

"Vạn vật trên thế gian này, chẳng qua coi trọng hai chữ duyên phận. Nếu như có thể đợi được mẫu tử hai người các ngươi, là duyên phận nên đến. Nếu như không đợi được, chính là vô duyên. Nếu đã vô duyên, sao cứ phải cưỡng cầu?"

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Tiên sinh dạy sách này, tâm thái còn rất bình thản.

Cho dù tiên sinh này không có tài cán thực sự gì.

Chỉ cần để tiểu phản diện ở chỗ này, học về tâm thái nhìn nhận sự vật trên thế gian nhiều một chút, có lẽ cũng là một trải nghiệm không tồi.

Nghĩ đến chỗ này, nàng quay đầu nhìn Hứa Gia Phục.

"Tiểu Phục, con ra ngoài đợi ta trước."

Hứa Gia Phục ngoan ngoãn gật gật đầu.

Trượt từ ghế xuống, đi ra đến bên trong viện.

Tiền Mộc Mộc đặt chén trà xuống, "Không biết ở chỗ tiên sinh thu tiền học như thế nào?"

Hứa Gia Phục vốn dĩ là người có tâm tư phức tạp, lại rất thích lo lắng linh tinh, nếu để nó biết học phí rất đắt, ước chừng lại làm ầm ĩ bướng bỉnh, nói mấy lời kiểu như không đi học gì đó…

Để bảo đảm, vẫn là đuổi người ra ngoài trước là thượng sách.

Người kia ngưng mày.

Suy nghĩ nên thu bao nhiêu thì tốt.

Nghĩ cả nửa ngày.

Hắn thăm dò hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-70.html.]

"Thu theo năm, hai mươi lượng bạc?"

"Bao ăn ở, các loại phí khác."

Lần đầu tiên nhận học trò, hắn không biết nên báo giá bao nhiêu thì tốt.

Ném ra một cái giá trước, nếu như không được hắn sẽ hạ xuống một chút.

Tiền Mộc Mộc hơi sửng sốt.

Theo giọng điệu của vị tiên sinh này, hình như còn có thể mặc cả?

... Vẫn không nên thì tốt hơn.

Nếu đắc tội người ta thì tệ rồi.

Nàng gật đầu nói:

"Được, vậy hai mươi lượng bạc."

"Hài tử nhà ta, phiền tiên sinh ngài bận lòng."

Thấy đối phương đồng ý, người kia thở phào nhẹ nhõm.

"Qua nửa tháng nữa là mùa thu hoạch, đợi thu hoạch xong thì đưa người đến đây."

"Hài tử đó ăn cùng ta, chỗ ở là bên cạnh phòng ta, một tháng nghỉ một lần, một lần nghỉ hai ngày."

Tiền Mộc Mộc mím môi cười.

"Được."

Đáp lời xong, nàng đứng dậy.

Móc móc trong tay áo, móc mãi mới móc ra hai đĩnh bạc.

Đây là thứ nàng vơ vét được từ chỗ Tiền lão thái thái kia.

Đặt hai đĩnh mười lượng bạc lên bàn.

Người kia nhận lấy, sau đó lại nói:

"Ta họ Tô, tên Nam Triết."

Tiền Mộc Mộc chớp mắt.

Phản ứng lại.

"Phu ta họ Hứa."

Hai người mỗi người ngồi một nơi, lại bàn bạc một số chi tiết.

Xong chuyện, Tiền Mộc Mộc mở lời rời đi.

Tô Nam Triết thấy vậy, tiễn người ra ngoài cửa, rũ mắt nhìn Hứa Gia Phục.

"Bận rộn mùa thu hoạch xong, thì đến chỗ ta, đừng quên thời gian."

Hứa Gia Phục ngoan ngoãn gật đầu.

"Học trò biết rồi."

Tô Nam Triết hơi gật đầu về phía Tiền Mộc Mộc, rồi đóng cửa lại.

"Chúng ta cũng đi thôi!"

Tiền Mộc Mộc nắm tay của Hứa Gia Phục, đi về phía chợ.

Hứa Gia Phục ngẩng đầu lên, giọng mềm mại hỏi: "Nương, tiên sinh thu bao nhiêu tiền học?"

Tiền Mộc Mộc nhướn mày.

Nàng đã biết tiểu tử này nhất định sẽ hỏi.

Dừng bước chân lại, nàng ngồi xổm xuống.

Ngang tầm mắt với nó.

"Con biết, nhiệm vụ của tiểu hài tử các con là gì không?"

Thằng bé hỏi về tiền học, sao lại nói đến chủ đề nhiệm vụ gì đó?

Hứa Gia Phục ngây ngô chớp chớp mắt.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu.

"Không biết."

Tiền Mộc Mộc dùng ngón trỏ gõ gõ vào chóp mũi nó, "Tất nhiên là học thật giỏi! Tiểu hài tử lớn bằng hạt đậu như con, bận tâm nhiều như vậy làm gì?"

"Dù sao nương cũng có tiền đóng tiền học cho con, con chỉ cần ngoan ngoãn thành thật, nghiêm chỉnh quy củ đi học là được. "

Thật sự, thời đại kia của nàng.

Có những gia trưởng không tiếc tán gia bại sản mua nhà gần trường học, chỉ vì để tranh được trường học tốt cho hài tử.

Nhưng khi đưa tiểu hài nhi vào trường, chưa chắc đã nghiêm túc học tập.

Đến chỗ này, ngược lại là tiểu hài tử bắt đầu bận tâm.

Hứa Gia Phục ngây người.

Chậm nửa nhịp mới phản ứng lại.

"Nhưng..."

Lời chưa nói xong, đã bị Tiền Mộc Mộc cắt ngang.

"Không có nhưng nhị gì cả!"

"Chăm chỉ học tập, chăm chỉ nghe giảng, chính là báo đáp lớn nhất của con đối với ta. Ta cũng không yêu cầu con thi đỗ công danh lợi lộc, chỉ cần con theo đuổi điều mình thích, này hẳn không khó làm được đúng không"

Hứa Gia Phục mím môi.

Này đương nhiên không khó.

Nhưng nếu đã bỏ tiền đưa đi học.

Thì nhất định phải tạo ra một phen thành tựu gì đó.

Nếu không, làm thế nào đền đáp lại những thứ mà nương đã bỏ ra?

Loading...