Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-05-14 13:52:41
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bị một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm, người kia rụt cổ lại liên tục lùi về sau, sợ chính mình cũng giống như phu thê Vương gia, bị ấn xuống đất đánh dữ dội.

Lùi rồi lại lùi, trượt chân!

Trực tiếp ngã vào trong ruộng.

Nàng ta lại vội vàng bò dậy, nhếch nhác kéo tiểu hài nhi nhà mình bỏ đi.

Nhìn bóng lưng chạy trốn trong hoảng hốt kia, Tiền Mộc Mộc cười khẩy một tiếng.

Trương Quế đứng trong đám người bước ra, giơ tay chỉ vào Vương Cẩu Đản, hùng hồn chính nghĩa nói: "Là Vương Cẩu Đản cố ý gọi Hứa Gia Thạch xuống, lúc đó cháu ở bên cạnh, tận mắt nhìn thấy!"

Nghe thấy lời này, Tiền Mộc Mộc nhìn về phía Vương Cẩu Đản.

Ánh mắt nhàn nhạt, lại chứa đầy lạnh lùng.

Vương Cẩu Đản chỉ là một tiểu hài tử, nào chịu được ánh nhìn chằm chằm đó.

Nó thẹn đỏ mặt cúi đầu xuống, trên mặt còn mang một chút cứng đầu cuối cùng.

Tiền Mộc Mộc lạnh giọng nói: "Xin lỗi Tiểu Thạch Đầu nhà ta."

Vương Cẩu Đản cắn môi, giọng nhỏ như muỗi.

"Xin... lỗi..."

Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc ngưng động.

"Cổ họng của người bị bùn chặn rồi à?"

Vương Cẩu Đản sợ hãi liếc nhìn Tiền Mộc Mộc một cái, nhắm mắt không đếm xỉa đến mà cố ý hét lên: "Xin lỗi! Ta không nên ra tay đánh ngươi, càng không nên vì trên mặt ngươi có sẹo mà gọi ngươi là kẻ xấu xí!"

Ba từ kẻ xấu xí vừa vang vang lên, xung quanh vang lên tiếng cười lác đác.

Tiền Mộc Mộc lạnh mắt liếc nhìn xung quanh, tiếng cười đó lập tức nhỏ đi.

Nhìn Vương Cẩu Đản một cái thật sâu, nàng đi đến bên cạnh Hứa Gia Thạch, nắm lấy bàn tay nhỏ, mỉm cười dịu dàng nói: "Chúng ta về nhà thôi, cơm sắp chín rồi."

Hứa Gia Thạch nở một nụ cười tươi rói.

"Vâng!"

Ban đầu nó rất tức giận, nhưng nương đã đòi công bằng cho nó.

Còn bắt Vương Cẩu Đản xin lỗi nó, nó ngay lập tức không tức giận nữa.

Mặc dù lời xin lỗi của Vương Cẩu Đản, cũng không phải là chủ động tự nguyện, nhưng nương đứng ra bênh vực cho nó, này là đủ rồi.

Tiền Mộc Mộc nắm tay Hứa Gia Thạch đi phía trước, Hứa Gia Phục, Hứa Gia Tề, Hứa Tiểu Bảo đi theo sau, trong mắt là sự ngưỡng mộ không đếm hết, trong đáy mắt còn hiện lên một phần ghen tỵ.

Nương đối xử với nhị ca, luôn tốt hơn khi đối xử với bọn họ…

Hứa Gia Lăng đứng trên đường lớn, cũng nhìn thấy cảnh này.

Trong mắt dâng lên tia lạnh lùng nhàn nhàn, lại đột nhiên phản ứng lại.

Lông mi dài dài kia run rẩy, thằng bé cụp mắt xuống, siết chặt nắm tay bên người, cũng không biết đang nghĩ cái gì…

Đi đến cửa nhà mình cùng thân nương, Hứa Gia Thạch mới nhớ ra chuồn chuồn mình bắt được để ở trong ruộng, đang định quay lại lấy, xoay đầu thấy một tiểu nam hài cầm cái túi lưới của mình, bước về phía bên này.

Sau khi nhìn rõ nam hài đó, nó có hơi do dự.

Tiền Mộc Mộc chú ý đến phản ứng của tiểu hài nhi nhà mình, cũng nhìn theo ánh mắt của nó.

Chỉ thấy một tiểu hài nhi cả người bẩn thỉu, gầy như que củi, mặc y phục rộng thùng thình, nước mũi trên mặt đã khô thành màu xám đen, nước mũi màu vàng treo ở phía dưới mũi, nó đưa tay áo lên lau lau, rồi lại chà lên y phục, vẻ mặt ngốc nghếch nắm chặt túi lưới, sợ Hứa Gia Thạch sẽ giành lại.

Tiền Mộc Mộc cau mày.

"Tiểu hài nhi này, là nhà ai?"

Lời nói vừa dứt, một nữ nhân bước đến.

Lấy cái túi lưới đó đi, nở nụ cười xấu hổ rồi đưa qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thật sự rất xin lỗi, trả lại cho các ngươi."

Nói xong, nàng ta vừa đánh vừa véo thằng bé kia, lôi về phía nhà mình, miệng không ngừng la mắng, rõ ràng là hận đến cùng cực.

"Ai cho ngươi cái gì cũng nhặt, ngươi là loại rác rưởi, về nhà với lão nương! Xem ta xử lý ngươi như thế nào! Ngày ngày không để người ta bớt lo, nương ngươi chết, cha ngươi cũng không cần ngươi đúng là đáng đời, ta thật sự xui xẻo tám đời, mới phải nuôi thêm một thằng nhóc ăn hại như ngươi..."

Tiếng nói theo người vào nhà, biến mất sau cánh cửa.

Túi lưới trở về lại trên tay, Hứa Gia Thạch không vui một chút nào.

"Nương, Thặng Phạn thật đáng thương..."

Thặng Phạn?

Tiểu hài nhi vừa rồi?

Tiền Mộc Mộc nghiêng nghiêng đầu.

"Cái này ta cũng không rõ, nó đáng thương chỗ nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-66.html.]

Hứa Gia Thạch mím môi.

"Nương nó trước đây khó sinh mà chết, cha nó cũng chạy theo nhân tình cũ, chỉ còn lại Thặng Phạn cô đơn một mình. Con nghe Quế Tử nói, ý nghĩa của Thặng Phạn rõ ràng là lúc nào cũng có cơm ăn, còn có thể ăn thừa, nhưng Thặng Phạn lại là lúc nào cũng đói, ngày ngày nó còn bị bá nương của mình đánh, trên người đến một miếng thịt lành lặn cũng không có..."

Chủ đề này quá nặng nề.

Tiền Mộc Mộc không biết phải nói gì tiếp.

Xoa xoa đầu của Hứa Gia Thạch, bước chân đi vào trong.

Hứa Gia Phục bước đến, vẻ mặt không tán thành, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, chén cháo nóng huynh cầm trên tay còn chưa thổi nguội, huynh đã vội vàng đi thổi cho người khác. Gia cảnh của Thặng Phạn và nhà chúng ta khác nhau, chuyện gì cũng phải bận lòng đáng thương một lần, huynh có phải là bị ngốc không?".

Một đứa trẻ mười tuổi, cách nói chuyện lại giống như người lớn trưởng thành.

"Nhưng mà!"

Hứa Gia Thạch cúi đầu xuống, "Ta thấy Thặng Phạn rất đáng thương, buồn thay nó."

Mắt liếc về tiếng động bên phía bếp, Hứa Gia Phục nhỏ giọng nói: "Nhị ca, huynh quá mềm lòng, như vậy sẽ hại huynh."

Nương chính là bị tấm lòng mềm mại của nhị ca thu hút sao?

Nếu nó cũng trở nên mềm lòng, liệu có được chú ý nhiều hơn không?

Không không không!

Nó đang nghĩ cái gì thế này?!

Hứa Gia Tề nhìn tứ ca, lại nhìn nhị ca, nó không nói gì, bước về phía phòng bếp.

Hứa Tiểu Bảo nắm chặt góc áo, môi động đậy.

Muốn nói vài câu giúp nhị ca ca, trong đầu lại loé lên cảnh tượng trong ruộng, nương vì nhị ca mà dũng cảm xông lên, đòi lại công bằng cho nhị ca ca…

Bàn tay nắm chặt góc áo của cô bé, từ từ buông ra.

Im lặng rồi bỏ đi.

Sau khi tứ đệ nói những lời này, tiểu muội và ngũ đệ đều không lên tiếng... Hứa Gia Thạch nhất thời cảm thấy có hơi không chắc chắn.

Thậm chí còn rơi vào tình trạng tự nghi ngờ bản thân.

Có phải mình đúng thật là quá mềm lòng không?

Trong phòng bếp.

Tiền Mộc Mộc đang thái rau, góc áo bị lôi kéo.

Tay nàng dừng đầu, nghiêng đầu nhìn cậu bé.

Trong mắt mang vài phần cười tươi, nhẹ nhàng hỏi:

"Sao vậy?"

Hứa Gia Tề mím môi, "Nương."

Tiền Mộc Mộc nhướn mày.

Trả lời rất kiên nhẫn.

"Ừm?"

Hứa Gia Tề chớp mắt liên tục, cũng không biết là bởi vì hồi hộp, hay là vì sao, khi nói chuyện giọng của nó có hơi run nhẹ.

"Thặng Phạn, rất đáng thương."

Tiền Mộc Mộc ngừng lại.

Bàn tay ướt sũng, lau lên tạp dề.

Cúi người, ngồi xổm xuống.

Ngang với tầm mắt với cậu bé.

Xoa xoa đầu nhỏ.

Khoé miệng dương lên ý cười nhạt.

"Tiểu Tề nhà chúng ta đã có thể nhìn thấy bi thảm của người khác, chứng tỏ con có một đôi mắt giỏi quan sát. Con cảm thấy Thặng Phạn đáng thương, cũng là vì con mang một trái tim nhân hậu. Rất giỏi rất giỏi, Tiểu Tề nhà chúng ta rất giỏi!"

Được nương khen như vậy, đáng lẽ nên rất vui mừng, nhưng Hứa Gia Tề lại cảm thấy, tâm trạng có hơi phức tạp.

Thực ra cậu bé đang nói dối.

Cậu bé giống như tứ ca, không cảm thấy Thặng Phạn đáng thương.

Cậu bé làm như vậy, chỉ là…

Chỉ là muốn nương quan tâm cậu bé nhiều hơn một chút.

Nhưng sự quan tâm như này, một chút cũng không vui.

Loading...