Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-05-14 13:52:36
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn cảnh tổ tôn hai người Trương thẩm tử cãi nhau, Tiền Mộc Mộc cười lắc đầu, quay người đi vào sân.
Hứa Gia Liên đứng trong viện, che miệng ho khẽ hai tiếng.
"Nương, người thắng rồi."
Khéo môi của Tiền Mộc Mộc nhịn cười.
"Vậy thì, bắt đầu thôi."
Nói xong, nàng tránh sang một bên.
Thua thì thua rồi, Hứa Gia Liên cũng không làm giá, khởi động tứ chi một chút.
Bắt đầu lộn nhào!
Lộn nhào ba cái liên tiếp, liền mạch lưu loát!
Trong viện vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trong lời nói của Tiền Mộc Mộc tràn đầy ngạc nhiên!
"Không tệ chút nào! Đại Liên."
Được nương khen như vậy, Hứa Gia Liên có chút ngượng ngùng đỏ mặt, hắn gãi gãi đầu, tư thái khiêm tốn nói: "Chỉ là lúc rảnh rỗi nhàm chán mày mò ra mà thôi, chẳng ra gì cả."
"Không không không, rất lợi hại."
Tiền Mộc Mộc lại tiếp tục khen một trận, nói đến mức Hứa Gia Liên đỏ đến tận cổ.
Khen đủ rồi, Tiền Mộc Mộc chuyển đề tài: "Đại Liên, trong nhà không còn rau gì rồi, con đi ra ruộng hái thêm ít đậu cô ve về, tối nay chúng ta ăn đậu cô ve xào với thịt muối."
"Vâng."
Hứa Gia Liên cầm một giỏ nhỏ, rồi ra khỏi cửa.
Tiền Mộc Mộc nhấc chân bước lên bậc thềm, đến dưới mái hiên.
Một tiếng lạnh lùng, đột nhiên vang lên:
"Nương thích xem?"
Câu hỏi vô duyên vô cớ, khiến Tiền Mộc Mộc ngơ ngác.
Nàng ngẩn ngơ nửa ngày, mới phản ứng lại.
"Lộn ngược sao? Thật ra cũng khá thích."
Không thể nói là thích, nàng chỉ là thấy Hứa Gia Liên vừa rụt rè vừa yếu đuối.
Mới muốn khen hài tử đó nhiều hơn, để hài tử thêm chút đó tự tin.
Loại tính cách tự ti lấy lòng người này, thường là từ nhỏ không được phụ mẫu quan tâm, thiếu tình thương mà tạo thành, muốn thay đổi, thì người làm mẫu thân là nàng này phải khen nhiều coi trọng nhiều hơn, để hắn nhặt lại tự tin của mình.
Lời vừa dứt, khuôn mặt của người ngồi kia tràn đầy rối rắm.
Môi run run, phun ra ba chữ.
"Con cũng biết."
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Vậy thì, con cũng lộn một cái?"
"Mới không thèm, trẻ con."
Nói xong, Hứa Gia Lăng bước ra khỏi viện.
Tiền Mộc Mộc một tay chống nạnh, một tay đỡ trán.
Bả vai run run, lắc đầu cười khẽ một tiếng.
Tiểu phản diện này thật thú vị.
Kiêu ngạo còn làm mình làm mẩy.
Mấy hài tử trong nhà.
Đều rất thú vị.
Hứa Gia Lăng đang trốn ở ngoài cửa, tai đỏ ửng.
Nghiêng đầu, nhìn nương đang đứng dưới mái hiên, môi mím lại, trong mắt dâng lên từng đợt sóng, trong lòng càng thấy ngọt ngào.
Nhưng ngay sau đó, lại sinh ra cảm giác hối hận.
Vừa rồi chính là thời gian riêng tư hiếm có, nó nên nhân cơ hội này xin lỗi nương.
Khoảng thời gian này nó luôn hiểu lầm nương, trong lòng nương sợ là đang oán trách nó......
…
Mấy hài tử chơi vui vẻ ở bên ngoài, Tiền Mộc Mộc cũng không gọi người giúp đỡ,
Tự mình nhóm lửa trong bếp, gạo trắng trộn gạo tím cho vào nồi, định tối nay ăn cơm độn.
Trong nồi đất nhỏ trên bếp lò, canh rắn cũng đang nấu sôi sùng sục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-64.html.]
Trong bếp nhất thời tràn ngập mùi thơm nồng nàn.
Trên ống khói từng đợt khói xanh bay lượn, thêm một chút hơi ấm cho bầu trời sau mưa.
Sau khi gạo vào nồi, Tiền Mộc Mộc tiện tay bắt đầu chuẩn bị cắt rau.
Cánh cửa viện đột nhiên bị đẩy ra!
Hứa Tiểu Bảo chạy vào, cực kỳ vội vàng mà hét to: "Nương! Nhị ca ca đánh nhau với người ta rồi, phải làm sao bây giờ?!”
Vừa dứt lời, d.a.o thái rau cũng cắm vào thớt!
Nàng lau vết nước trên tay vào tạp dề.
Nhấc chân liền bước ra ngoài!
Ở một chỗ bên bờ ruộng.
"Đây là ruộng nhà ta, chuồn chuồn ngươi bắt cũng phải là của ta!"
Vẻ mặt của Vương Cẩu Đản hung dữ, vươn tay cướp lấy túi lưới bắt chuồn chuồn trên tay Hứa Gia Thạch, nhìn chuồn chuồn bị bắt trong túi, vẻ hài lòng trong mắt có thế nào cũng không thể che giấu được, nhưng miệng mở ra lại phun lời phỉ báng:
"Còn bắt được rất nhiều đấy...... cũng chỉ có loại xấu xí có nương đẻ ra không có nương dạy như ngươi, mới đến ruộng nhà ta bắt chuồn chuồn, ngươi chính là tên trộm tay chân không sạch sẽ, mọi người đừng chơi với Hứa Gia Thạch này nữa, nó là tên trộm!"
Mấy tiểu hài nhi xung quanh, ngón trỏ chỉ chỉ vào má hét lêb:
"Tên trộm tên trộm, lêu lêu lêu!"
"Có nương đẻ ra không có nương dạy, kẻ xấu xí thiếu cha thiếu nương!"
Bị một đám hài nhi vây quanh cười nhạo, Hứa Gia Thạch tức đến đỏ mặt, đẩy mạnh Vương Cẩu Đản ngã xuống ruộng!
Vương Cẩu Đản bò từ ruộng dậy, không chịu yếu thế mà vồ một nắm bùn, ném thẳng vào mặt Hứa Gia Thạch!
Hứa Gia Thạch gạt bùn trên mặt đi, nhảy xuống ruộng, đánh nhau với người ta!
Thấy người đánh nhau, một đám tiểu hài nhi càng hăng sức hơn!
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong chốc lát, xung quanh trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Vương thẩm nhi của Vương gia cách đó không xa, liếc thấy tình hình không ổn vội chạy lại, kéo Hứa Gia Thạch đang ngồi trên người Vương Cẩu Đản ra, ngay sau đó xót ruột đỡ nhi tử nhà mình dậy, dỗ dành như trân bảo: "Tiểu tổ tông của nương, con có bị thương chỗ nào không? Mau để nương nhìn xem......"
Lời vừa dứt, Vương thẩm nhi lại nhìn về Hứa Gia Thạch.
Vẻ mặt hung dữ, mở miệng là buông lời mắng chửi:
"Đúng thật là không có chút giáo dục nào! Cũng không biết nương ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào! Vậy mà ra tay đánh người, thằng con hoang, xem tao xử lý ngươi như thế nào!"
Gào một tiếng, Vương thẩm nhi giơ tay lên tát!
"Bốp!” một tiếng.
Tiểu hài nhi xung quanh, sợ đến nỗi không dám hùa theo.
Hứa Gia Thạch bị tát đến mức đầu ngoảnh sang một bên.
Vương thẩm nhi lại cảm thấy không đỡ tức, giơ tay lên lại muốn tát ——
Chính ngay vào khoảnh khắc lúc tay sắp rơi xuống, một bàn tay trắng nõn bỗng dưng xuất hiện!
Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc hơi híp lại, nắm chặt cái tay kia như nắm đuôi con chuột con, vẻ mặt bình thản, trong giọng nói lại hàm chứa cơn tức giận vô tận.
"Ai nói với ngươi, tiểu hài nhi nhà ta có thể để mặc ngươi bắt nạt?"
Cổ tay bị nắm đến mức đau đớn, Vương thẩm nhi tức giận vùng vẫy.
Lại làm thế nào cũng không thoát ra được, tức giận mắng chửi: "Hứa Tiền thị, mày buông ra cho tao! Tiện nhân, có nghe thấy không!"
Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc tối sầm!
Vung tay lên tát một cái!
Rồi lại nhấc chân lên, trực tiếp đá người xuống ruộng!
Cả người Vương thẩm nhi ngửa người ra sau, làm trò cười cho thiên hạ.
Tiểu hài nhi xung quanh, thấy thế nhôn nhao cười phá lên.
Vương thẩm nhi tức đến nỗi phổi sắp nổ tung, túm lấy thóc hai bên rồi bà dậy, nghiến răng nghiến lợi muốn đánh trả, kết quả cổ áo phía sau lại bị một bàn tay thô ráp túm lấy!
Siết cổ nàng ta đến đau!
Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là nam nhân nhà mình.
"Tướng công, chàng làm gì vậy? Mau thả buông ta ra!"
Vương Đại Ngưu mắt điếc tai ngơ không nghe tức phụ nhà mình gào thét, đôi mắt đục ngầu, nhìn chằm chằm vào Tiền Mộc Mộc đứng trên bờ ruộng, nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở chỗ n.g.ự.c một lát, rồi mới nói:
"Hứa Tiền thị, Cẩu Đản nhà ta chỉ có chút xích mích với lão nhị nhà ngươi thôi, hài tử nhà nhà đánh nhau nhau là chuyện rất bình thường...... Bà nương nhà ta chỉ quá quý nhi tử kia của mình, mới nói những lời như vậy với ngươi, ngươi đừng chấp nhặt với người như vậy, ta biết ngươi trước nay luôn độ lượng."
Vẻ mặt của Tiền Mộc Mộc lộ ý không vui, cau mày lại.
Người này cũng thật đủ ghê tởm, trước mặt nhi tức phụ nhà mình, còn dám dùng ánh mắt kia đánh giá người khác, không biết sau lưng còn làm ra những chuyện bẩn thỉu gì nữa.
Lời nói càng không giống tình tĩnh giải quyết xung đột, ngược lại giống như kích ngòi b.o.m nổ.