Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-05-14 13:52:32
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ quyết tâm, Tiền Mộc Mộc chạy loạn khắp núi.
Hoàn toàn yên tĩnh, đã gần đến buổi chiều.
Làm việc hơn nửa ngày, Tiền Mộc Mộc đào được non nửa gùi rễ cây.
Trong tay còn cầm một con rắn, đây là nàng tiện tay bắt được, định nấu một nồi canh bổ cho mấy hài tử.
Đi men theo đường mòn rõ ràng được một đoạn, cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào.
Vốn dĩ định mặc kệ.
Nhưng lại nhớ lại trải nghiệm của mấy hài tử bị bắt nạt trước đó......
Tiền Mộc Mộc chỉ có thể thở dài, chủ động đi về phía nơi có tiếng động.
Kéo một nhánh cây trong bụi cây nhỏ ra, tiếng cãi nhau truyền vào tai.
"Ta đã nói rồi, ta đã nói rồi, ngươi làm gì được ta?!"
Hứa Ngật Đáp đẩy vào n.g.ự.c của Hứa Gia Lăng, kiêu ngạo nói: "Hứa Gia Thạch vốn dĩ chính là một đứa xấu xí, này cũng không phải chỉ là một mình ta nói, ngươi hỏi mọi người xem, bọn họ chẳng phải cũng nghĩ như vậy sao!"
Hứa Gia Lăng tức đến mức nghiến răng, siết chặt hai tay!
Không thể nhịn được nữa, vung một nắm đ.ấ.m qua!
Trúng vào cằm Hứa Ngật Đáp!
Không kịp trở tay, Hứa Ngật Đáp tự cắn vào đầu lưỡi chính mình.
Trực tiếp bị cắn rách, trong vòm miệng tràn ngập vị sắt rỉ.
Nó nhổ nước bọt xuống đất, hai tay nắm lấy cổ áo Hứa Gia Lăng, giơ tay lên định đánh ——
Nhưng đột nhiên cảm thấy trên đầu có một vật nặng rơi xuống, hình như còn sống, ngo ngoe cực kỳ chậm rãi, mát mát lạnh lạnh.
Nó vươn tay ra nắm lấy, chỉ cảm thấy một cảm giác trơn ướt.
Duỗi tay kéo ra, đưa đến trước mắt.
Đập vào mắt chỉ thấy một con rắn đang thè lưỡi!
Da gà da ốc cả người nổi hết lên!
Hứa Ngật Đáp bị dọa đến phát hoảng!
Kéo lấy thứ kia định ném xuống đất, kết quả lại bị quấn quanh cổ, nó sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy người, há miệng bắt đầu kêu ma gọi quỷ!
"Rắn!"
"Có rắn!"
"Đồ c.h.ế.t tiệt, chạy cái gì! Mau đến cứu ta đi!"
Tiếng gào thét kêu cứu, không có ai đáp lời.
Những đứa nít ranh xung quanh đang xem náo nhiệt, vừa thấy có rắn là chạy nhanh hơn ai hết.
Chớp mắt đã chạy mất bóng dáng.
Con rắn há miệng to, định cắn người!
Mặt của Hứa Ngật Đáp tái mét, nhắm mắt lại!
Cả người run rẩy, tim cũng muốn nhảy ra ngoài cổ họng!
Nhưng đợi một lúc, trên người cũng không thấy đau chỗ nào.
Hứa Ngật Đáp lén lút hé mắt ra, chỉ thấy con rắn bị Tiền Mộc Mộc nắm trong tay.
Con rắn bị khống chế, nó lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vừa thả lỏng, dưới bụng truyền đến cảm giác ấm áp.
Giống như miếng cống bị mở ra.
"Tí tách... tí tách......"
Vân Mộng Hạ Vũ
Nước tiểu nhỏ giọt xuống đất, dần dần tạo thành một vũng nước nhỏ.
Tiền Mộc Mộc cau mày, lui về phía sau vài bước.
"Hứa Ngật Đáp, ngươi ít nhiều gì cũng mười ba tuổi rồi, chú ý vệ sinh một chút có được hay không?"
Mặt của Hứa Ngật Đáp đỏ đến tận cổ, "Ít nói nhảm! Đừng tưởng rằng ngươi cứu ta, thì có tư cách dạy bảo ta! Bà già dốt nát đi c.h.ế.t đi!"
Mắng xong, nó không thèm ngoảnh đầu lại mà chạy mất!
Chỉ trong chớp mắt, đến cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Tiền Mộc Mộc phụt cười, thu hồi ánh mắt.
Nhìn về Hứa Gia Lăng đứng ở bên cạnh, quan tâm hỏi: "Con không sao chứ?"
Hứa Gia Lăng mím môi.
Không nói một lời.
Xách gùi lên, rồi đi xuống núi.
"Nương, sao nương lại ở đây?"
Hứa Gia Phục ở bên cạnh mở miệng hỏi, ánh mắt luôn để ý đến con rắn trong tay nàng, có hơi kinh hồn bạt vía.
"Lên núi đào một vài thứ, nghe thấy tiếng động bên này nên đến xem thử." Tiền Mộc Mộc nói rồi, đi theo xuống núi, thấy thằng bé vẫn nhìn chằm chằm vào tay nàng.
Nàng cười một tiếng.
"Đừng sợ, đây là rắn không độc, cho dù bị cắn cũng không sao."
Thấy nương nhà mình cầm con rắn, nhẹ nhàng như cầm sợi dây thừng, Hứa Gia Phục kéo khóe miệng, có hơi khâm phục nói:
"Nương, người đúng thật là lợi hại."
Thằng bé nói thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-62.html.]
Trước đây cũng chưa từng phát hiện, nương có bản lĩnh tài giỏi như vậy.
Có thể tay không bắt rắn, nhận biết dược liệu.
Mắt nhìn thoáng qua tay phải đang d.a.o chặt củi của Hứa Gia Phục, Tiền Mộc Mộc thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi xuống núi.
Ở chân núi.
Hứa Gia Lăng đứng bên đường, đôi mắt lạnh lùng, nhìn chăm chú một lớn một nhỏ đang đi xuống.
Đợi đến khi cả hai người đều đi đến trên đường, thằng bé mới lại nhấc chân đi.
Nhìn Hứa Gia Lăng một cái, trong lòng Tiền Mộc Mộc cảm thấy hơi buồn cười.
Đúng thật là thằng bé không thành thật.
Ba người sánh vai, đi trên con đường uốn lượn gấp khúc.
Bầu trời u ám.
Mây đen kéo thấp, sấm chớp nổ vang.
Sấm chớp lúc xa lúc gần, trông có vẻ hơi đáng sợ.
Giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có một trận mưa to ập đến.
Tiền Mộc Mộc thấy vậy, thúc giục hai hài tử đi nhanh một chút.
Ba người bước nhanh hơn, vội vã đi hướng về phía nhà.
Đi được nửa đường, trước mắt Hứa Gia Lăng lóe lên một chút, chân không cẩn thận, bị một hòn đá vấp ngã!
Cả người lảo đảo.
Phình phịch ngã xuống đất!
Tiền Mộc Mộc đang chạy ở phía trước, nghe thấy tiếng động, dừng lại bước chân, quay đầu nhìn một cái.
Ngay sao đó ngoảnh đầu lại gần, cong người muốn đỡ người lên ——
Lại bị tàn nhẫn đẩy ngược lại!
Không kịp phản ứng, thân hình của Tiền Mộc Mộc không ổn định.
Trực tiếp ngã ngửa ra sau, m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất.
Hai tay theo phản xạ chống xuống đất, bị trầy xước da.
Nhìn thấy Tiền Mộc Mộc ngã sõng soài trên đất, trong mắt Hứa Gia Lăng lướt qua một tia hối hận sợ hãi, vừa tức vừa giận mà co rúm người đứng dậy.
Cúi thấp đầu, tiếp tục bước đi về phía trước.
Tiểu tử này......
Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú.
Trong lòng Tiền Mộc Mộc tức giận, lại có chút bất lực.
Tự mình đứng dậy, phủi phủi bụi trên người.
Hứa Gia Phục đứng ở đó, nhìn Tam ca mình, lại nhìn thân nương, trong mắt tràn đầy do dự, không biết nên đứng về phía nào.
Nhìn thấy vẻ do dự trong ánh mắt kia, Tiền Mộc Mộc bước đến vỗ nhẹ vào vai thằng bé, dịu dàng nói: "Đi thôi, về nhà, sắp mưa rồi."
…
Hứa gia ở cuối thôn.
Sau khi về đến nhà, Tiền Mộc Mộc dội rửa sạch sẽ hạt cát và bụi bặm trong lòng bàn tay, dùng nước muối khử trùng xong, cầm thuốc đi vào gian chính, đặt bên cạnh băng ghế nhỏ.
"Đầu gối của con chắc bị trầy rồi, bôi cái này."
Ném câu này xuống, nàng liền đi ra ngoài.
Ngồi trên cái ghế đẩu dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm trầm u ám, lẩm bẩm nói chuyện phiếm với Hứa Gia Liên ở bên cạnh.
Hứa Gia Lăng đi lại trong gian chính dựa gần bên tường, mắt cụp xuống, liếc nhìn hai cái lọ nhỏ bên cạnh ghế, lại dương mắt lên nhìn người ngồi ở ngưỡng cửa gian chính, lộ ra nửa bả vai.
Thằng bé mím môi.
Cảm xúc trong lòng khó mà phân biệt.
Thằng bé đúng thật là sợ rồi.
Sợ sai lầm tái diễn, sợ bị tổn thương......
Người ngồi bên cửa, bất chợt quay đầu lại.
"Con biết dùng không?"
Lời này vừa thốt ra, cắt đứt suy nghĩ lung tung của Hứa Gia Lăng.
Thằng bé cúi đầu, không nói một lời.
Hoàn toàn không đoán được đang nghĩ gì.
Trong mắt của Tiền Mộc Mộc lướt qua một tia bất lực, lại đứng dậy đi vào trong.
Mở hai cái lọ ra, từ một cái lọ số trong đó lấy hai que tăm bông ra, thấm nước muối.
"Cầm cái này, con tự mình bôi."
Hôm nay bị đẩy một lần là đủ rồi.
Nàng không muốn lại bị ngã ngồi xuống đất lần nữa.
Hứa Gia Lăng nhìn tăm bông, cũng không nhận lấy.
Hứa Gia Thạch ở bên cạnh, nhìn thấy thế thật sự rất khó chịu.
Trực tiếp ra tay, sắn ống quần của Hứa Gia Lăng lên, cười toe toét nói:
"Nương, người mau bôi đi."
Tiền Mộc Mộc liếc nhìn Hứa Gia Lăng một cái, thử thăm dò mà đưa que bông về phía đầu gối bị trầy da, tiểu tử này nhìn gầy gộc, sức lực còn rất lớn, còn có thể đẩy ngã một người trưởng thành như nàng.
Nàng phải cẩn thận.