Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-05-14 13:52:28
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Mộc Mộc trên ghế phe phẩy cây quạt, ở trong lòng mắng:
"Nhị Hóa, đối với nữ chính này cũng không có chút cảm tình nào, ngươi còn nói yêu mà không được... Chỉ là nói nhảm."
【 Hứa Gia Lăng thích Cố Tiểu Vũ là có một cơ hội nha ~ cơ hội còn chưa phát sinh, đương nhiên cũng chỉ có tình bằng hữu, tình nghĩa cùng khó khăn ~ 】
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Cơ hội là gì?"
Vừa dứt lời, đợi mãi không thấy hồi âm.
Tiền Mộc Mộc liếc mắt.
Lại là như vậy.
Mỗi lần nói đến chỗ mấu chốt liền lập tức giả câm.
Hỏi không có kết quả, Tiền Mộc Mộc cũng không suy nghĩ lung tung nữa.
Quay đầu nhìn Hứa Hạnh Phúc nằm trong ổ, đưa tay xoa xoa cái đầu lông nhung của nó.
Tiểu cẩu nhi này nuôi mấy ngày, hiện tại tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, thương thế cũng đang dần dần khôi phục.
Vân Mộng Hạ Vũ
Được người sờ sờ đầu, Hứa Hạnh Phúc l.i.ế.m tay nàng như lấy lòng, toét miệng cười rất vui vẻ.
Tiền Mộc Mộc cong môi, cười cười.
"Con chó ngốc."
"Nương! Nương, chúng con bắt được rồi!"
Hứa Tiểu Bảo nâng tay, hưng phấn đến cực điểm chạy tới, trong lòng bàn tay còn cầm con ve kêu to, tràn đầy muốn chia sẻ đưa tới.
"Nương, người xem!"
Tiền Mộc Mộc hơi ngồi dậy, nhận lấy con ve.
Từ từ nói: "Tiểu Bảo, con ve này cũng là dược liệu. Chủ trị tiểu nhi hoảng sợ, khóc đêm, bệnh điên, nóng lạnh. Nướng ăn, còn có thể trị chứng mất tiếng mãn tính."
Hứa Tiểu Bảo kinh ngạc.
"Nương, loại vật nhỏ khắp nơi đều có này, cũng có thể chữa bệnh sao?"
Tiền Mộc Mộc cười đáp.
"Bản thân trung y dược chính là từ vô số loại vật nhỏ, tổ hợp lại cùng một chỗ phát huy dược tính, chữa bệnh cho người. Có đôi khi, con cũng không nên coi thường nó. Đặt đúng một vật, có thể mọc lại thịt từ xương. Đặt sai một vật, là có thể khiến người chết."
Hứa Tiểu Bảo kinh ngạc đến mức cằm cũng không khép lại được.
Mấy đứa trẻ khác, vẫn là vẻ mặt hoang mang.
Bọn họ có nghe được từ trong lời nói của những người trong thôn, nghe nói nương biết xem bệnh cứu người, nhưng không nghĩ tới lại là thật.
Hơn nữa còn hiểu được nhiều như vậy...
Hứa Gia Liên tiến lên hai bước.
"Nương, người..."
Vừa mới cất tiếng, hắn lại ngừng lại.
Tiền Mộc Mộc cười cười.
"Con muốn hỏi, ta làm sao có thể biết y thuật sao?"
Hứa Gia Liên không nói chuyện, nhưng từ trên biểu lộ lại có thể nhìn ra được, hắn chính là có ý tứ này.
Nàng quét mắt nhìn mấy đứa nhỏ còn lại, cũng là biểu lộ giống như vậy.
Chuyện này, sớm muộn gì cũng phải nói.
Tiền Mộc Mộc cũng không giấu diếm.
Nói lại một lần những lời nàng đã nói với Hứa Tú Dương.
Mấy đứa nhỏ nghe xong, vẻ mặt sững sờ, có chút không kịp phản ứng.
Hứa Gia Lăng cau mày, "Ngươi nhiều năm như vậy, vì sao chưa từng nói qua chuyện này, cũng chưa từng trị bệnh cho người?"
Đột nhiên chữa bệnh cho người ta, không khỏi cũng quá mức quỷ dị.
Đối mặt với nghi vấn của tiểu nhân vật phản diện, Tiền Mộc Mộc mím môi, cười nhạt nói: "Nữ tử hành y có nhiều bất tiện, lúc trước ta còn trẻ khiếp đảm trốn tránh nhiều năm như vậy. Hôm nay ta tỉnh ngộ, chỉ còn lại một bản lĩnh có thể sống tạm, cũng không thể che giấu được nữa."
"Còn nữa, Tiểu Bảo nàng muốn học y, ta làm nương cũng muốn bỏ một phần sức mọn."
Lí do giảo biện này, không chê vào đâu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-60.html.]
Mấy đứa nhỏ nghe xong, hai mặt nhìn nhau.
Trong mắt còn có nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.
Mấy ngày nay, Tam gia gia liên tiếp đến nhà tìm nương, hẳn là vì chuyện nương biết chữa bệnh, Tam gia gia mà biết, sợ là gia gia nãi nãi bên kia cũng không ngoại lệ.
Các trưởng bối thế hệ trước đều tin.
Chuyện nương nói, đại khái là không có giả dối.
Nghĩ tới đây, mấy người tản ra, không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này.
Hứa Tiểu Bảo còn ở lì bên cạnh, mềm giọng cầu Tiền Mộc Mộc nói thêm chút nữa.
Đứa nhỏ nguyện ý học nhiều, Tiền Mộc Mộc tự nhiên mừng rỡ.
Giọng nói dịu dàng, chậm rãi kể rõ một số dược liệu thường gặp, khi nghe thấy rễ cây bồ công anh cũng có thể làm dược liệu, Hứa Tiểu Bảo lại một lần nữa bị kinh ngạc, lại nghe càng thêm nghiêm túc.
Sợ bỏ sót một chi tiết nhỏ.
Nói rồi nói, đêm dần khuya.
Tiếng nói chuyện trong viện, cũng tan rã trong bóng đêm dày đặc.
...
Hôm sau.
Sáng sớm.
Tiền Mộc Mộc liền thức dậy.
Ngồi ở trong sân, ngửa đầu nhìn trời.
Tầng mây che khuất mặt trời, bốn bề âm u, không khí cũng ngột ngạt, giống như muốn mưa.
Nhàn nhã ngồi đến giữa trưa, nấu một nồi cơm đậu đũa khoai tây, lại xào một nồi dưa chua, mấy đứa nhỏ ôm chén cơm, phân tán ở các góc trong viện.
Một bát cơm khoai tây lớn cho vào bụng, Tiền Mộc Mộc đứng dậy đi vào phòng bếp, đặt bát lên bếp, quay đầu đang định đi ra ngoài thì thấy nước trong lu đã cạn.
Khóe mắt liếc thấy thùng nước để bên tường, nàng không chút suy nghĩ, liền đi tới, nhấc hai thùng nước lên, lại thuận tay cầm đòn gánh, gánh đi ra ngoài.
Hứa Gia Liên nhìn thấy, vội vàng đứng lên.
Nuốt cơm trong miệng xuống.
Vội vàng nói:
"Nương, người buông xuống, gánh nước là việc của con!"
"Đều là việc trong nhà, chia cái gì của con của ta, lo ăn cơm của con đi."
Vừa dứt lời, Tiền Mộc Mộc đã đi ra bên ngoài.
Lại đột nhiên nhớ tới Trương thẩm tử làm cái gì cũng sẽ gọi nàng... Bước chân vừa chuyển, đi tới trước cửa Trương gia, giơ tay gõ gõ.
Trương thẩm đang cùng con dâu nhà mình, ngồi ở trong sân nhét đế giày mới, nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng cổ hướng bên ngoài hô: "Ai vậy?"
"Trương thẩm, gánh nước không?"
Trương thẩm nghe thấy là Hứa Tiền thị đến gọi, vội ném đế giày xuống đi vào phòng bếp lấy thùng gỗ, tiểu nhi tức của Trương gia đi theo phía sau, có chút nghi hoặc khó hiểu.
"Nương, Hứa thẩm này rõ ràng không hợp với người, sao còn tới cửa bảo người cùng đi gánh nước? Hơn nữa, vại nước nhà ta đầy rồi, người nghỉ một lát đi."
"Ai nha! Trữ nhiều nước chung quy không có chỗ xấu, lúc nào cũng có thể dùng tới, con cứ ở lại trong nhà, làm xong phần đế giày còn lại, ngày mai còn phải mang lên trấn bán..."
Trên mặt Trương thẩm mang theo nụ cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt, đáp lại con dâu theo kiểu có lệ, đợi nói hết lời, người liền đi theo Tiền Mộc Mộc.
Dọc theo con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, đi đến giếng nước đầu thôn.
Chính là giữa trưa, mọi người đều đang nghỉ ngơi, người đến xếp hàng gánh nước không có nhiều, Tiền Mộc Mộc đi đến chỗ ít người, Trương thẩm theo sát phía sau.
Người xếp hàng phía trước bỗng nhiên nói ra lời ong tiếng ve.
"Ôi chao! Ta nói thẩm tử Cố gia, tiểu nữ nhi của ngươi năm nay cũng mới mười một tuổi đi, ngươi không định để nàng ở nhà nuôi mấy năm nữa sao?"56
Nữ nhân được gọi là thẩm tử Cố gia, mắt một mí, liếc mắt nhìn người nói chuyện, hai tay chống nạnh tức giận nói:
"Làm ăn không làm buôn bán lỗ vốn, nếu để nha đầu thối kia ở lại thêm vài năm, còn không biết lãng phí bao nhiêu lương thực của ta, ta ước gì nhanh đuổi đi, còn có thể đổi được lương thực hay bạc."
Nghe lời nói chanh chua này, người xung quanh chép miệng.
Không đồng ý, nhưng cũng không phản bác.
Một lát sau, trong đám người không biết ai lại mở miệng:
"Ta nghe nói Hứa Ngật Đáp có ý với nữ nhi kia của nhà thẩm tử Cố gia, năm ngoái nhà bọn họ thu hoạch tốt nhất thôn, hai nhà các ngươi nếu đính hôn, nhà bọn họ không phải sẽ tặng một trăm tám mươi cân lương thực cho nhà ngươi sao?"