Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-05-13 23:02:48
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai bên đều không nói rõ ràng, dùng cái này hình thành một vòng khép kín.
Mà người thu lợi trong vụ hiểu lầm này lại người ở trong Tứ Hợp viện trên trấn, ăn ngon uống say, hưởng thụ phú quý dễ dàng có được này, còn vừa đối phó với nguyên thân...
Thật đúng là tính toán quá hay.
Món nợ còn lại này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đòi lại thay nguyên thân!
Hứa Gia Liên nhìn Tiền Mộc Mộc với vẻ mặt trầm tư, hắn do dự hỏi: "Nương, vừa rồi lúc người đi dạo phố có gặp bà ngoại sao?"
Tiền Mộc Mộc lắc đầu.
Đối với chuyện này tránh né không nói.
Chuyện này, nàng còn chưa nghĩ ra đối sách.
Tạm thời vẫn là đừng nhắc tới thì hơn, để tránh rước lấy càng nhiều phiền phức.
Hứa Gia Liên tự cho là mình đã hỏi sai, có chút ngượng ngùng sờ lên mũi, mím môi không nói gì nữa.
"Lộc cộc ~ lộc cộc ~ "
Một trận tiếng kêu bụng rỗng vang lên.
Hứa Gia Liên đỏ mặt che bụng, buổi sáng dậy nấu trứng gà, hắn cũng chỉ nấu phần của nương, từ sáng sớm đến gần trưa không có hạt cơm nào vào bụng...
Tiền Mộc Mộc phục hồi tinh thần lại.
Nhìn Hứa Gia Liên, ném lại một câu "Ta đi đây một lát." rồi đi đến một sạp hàng bán mì ở đầu chợ.
"Lão bản, mì này có gì?"
Thấy có khách tới cửa, lão bản tươi cười, nhiệt tình giới thiệu sản phẩm: "Nhà ta bán mì chay, cũng bán mì thịt gà, màn thầu kẹp thịt kho cũng có, khách quan có muốn ăn thử hai cái không?"
Tiền Mộc Mộc suy nghĩ một chút.
"Ta muốn mua ba bát mì chay, ba cái màn thầu kẹp thịt kho, ta bưng đến bên kia ăn, lát nữa đưa qua cho ngươi, được không?"
Nàng nói xong, chỉ Hứa Gia Liên bên kia.
Chuyện làm ăn vốn dĩ đã ảm đạm, vất vả lắm mới có khách tới cửa, vả lại cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là đổi chỗ ăn, lão bản bán mì không nói hai lời liền đồng ý.
Mì sợi được kéo xuống bỏ vào nồi, đậy nắp nồi lại.
Lão bản thừa dịp trong khoảng thời gian này, tay cầm d.a.o cắt thịt, làm xong bánh bao nhân thịt, lập tức xốc nắp nồi lên, trong khoảnh khắc hơi nóng bốc lên, từng làn hương thơm ngát đập vào mặt.
Vất mì lên bỏ vào trong bát, rắc lên trên mấy cọng hành thái, lão bản còn chu đáo đặt ba bát mì và bánh bao nhân thịt lên trên khay.
"Khách quan, tổng cộng mười lăm đồng tiền."
Ý của lời này là đưa tiền trước.
Tiền Mộc Mộc lập tức hiểu ý, từ trong tay áo móc ra tiền đồng, đếm mười lăm cái đưa ra.
Nhận được tiền, nụ cười trên mặt lão bản càng thêm sâu, càng thêm khách khí, "Canh thêm miễn phí, ngài có cần gì thì tới đây."
Tiền Mộc Mộc cười gật đầu.
Bưng khay đi đến quầy hàng của Hứa gia Liên, bưng lên một bát mì và bánh bao nhân thịt, đưa cho Trương thẩm tử, "Ăn đi, nóng hổi."
Trương thẩm lộ vẻ hoảng sợ, liên tục khoát tay.
"Ngươi làm gì vậy? Ta không có tiền!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc ngang tàng.
"Ta đã trả tiền, không cần ngươi đưa."
Trương thẩm tử có chút chần chờ nhận lấy bát mì, vẫn là không khỏi lắm miệng hỏi: "Ngươi lấy tiền ở đâu?"
"Đừng quản, cứ ăn là được."
Chuyện lão yêu bà Tiền gia kia, không thích hợp nói với Trương thẩm tử.
Tiền Mộc Mộc cũng không muốn giải thích quá nhiều, bưng lên một bát mì khác đưa cho Hứa Gia Liên.
"Mau ăn đi, nếu không lát nữa sẽ bị nở đấy."
Nhìn mì nóng hôi hổi, bụng Hứa Gia Liên kêu lên càng lợi hại hơn, hắn cố nén nuốt nuốt nước miếng.
"Nương, mì này bao nhiêu tiền?"
"Hai đồng tiền."
Hứa Gia Liên nghe xong, nhăn mày lại.
"Nhi tử không đói bụng, bát mì này có thể trả lại không?"
"Đương nhiên không thể, ngươi nghĩ cái gì vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-40.html.]
Tiền Mộc Mộc cứng rắn nhét vào tay Hứa Gia Liên, còn thuận tiện đặt bánh bao nhân thịt trước mặt hắn, "Phải ăn hết, không được bỏ thừa."
Bụng đã kêu thành cái dạng gì, còn nói dối nói mình không đói bụng...
Tiền Mộc Mộc như ra lệnh, Hứa Gia Liên cũng không dám không nghe, thành thật cầm lấy đũa, một ngụm lại một ngụm ăn mì.
Ăn mì sợ đã đủ no rồi, Hứa Gia Liên không ăn bánh bao nhân thịt.
"Nương, con muốn mang bánh bao nhân thịt này về cho các đệ đệ muội muội ăn, cho tới bây giờ bọn chúng chưa từng nếm qua thịt kho này có vị gì."
Nhìn khuôn mặt vụng về mà chất phác của Hứa Gia Liên, Tiền Mộc Mộc sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút chua xót, đưa tay vỗ vỗ bả vai tên ngốc này.
"Không cần, con ăn đi. Ta lại đi mua cái khác là được."
Trước tiên mặc kệ nguyên nhân vì sao, năm năm trước đứa nhỏ lúc ấy chỉ có mười ba tuổi này, đón mưa gió, chủ động chống đỡ ngôi nhà tan nát kia, chống đỡ đến tận năm năm.
Trái cây bị thúc chín quá sớm, có dáng vẻ già nua ba mươi tuổi, vừa nhìn đã biết là đã nếm qua không ít đau khổ, nhưng tâm tính còn có thể lưu lại một phần thuần túy, đối với nguyên thân cũng không sinh lòng căm ghét, thật là không dễ dàng.
Nghe còn phải tốn tiền, Hứa Gia Liên vội vàng khoát tay.
"Không được không được! Nương đừng tốn kém nữa, con cũng không thích ăn bánh bao nhân thịt này cho lắm nên mới muốn nói mang về cho các đệ đệ muội muội..."
Nhìn thấy sự cậy mạnh của đối phương, Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Con thật sự không thích ăn sao?"
Hứa Gia Liên không giỏi nói dối với mẫu thân, xấu hổ cúi đầu.
Tiền Mộc Mộc cầm bánh bao nhân thịt tới, xé giấy dầu ra, đưa tới bên miệng Hứa Gia Liên.
Mùi thơm bay vào mũi, Hứa Gia Liên ngước mắt nhìn nương.
Hắn chậm chạp, há mồm cắn xuống một cái.
Da bánh giòn giòn, thịt kho tươi thơm mềm.
Đôi mắt chất phác kia trong nháy mắt bị thắp sáng!
Hứa Gia Liên nhai rồi nuốt xuống bụng, thèm đến mức không nhịn được, lại cắn tiếp một miếng.
Thật sự là quá ngon!
Nhìn thấy phản ứng như vậy, Tiền Mộc Mộc cười cười.
Đưa bánh bao nhân thịt vào trong tay Hứa Gia Liên, để cho hắn tự mình cầm ăn.
"Chuyện gì trước tiên phải suy nghĩ cho chính mình rồi mới suy nghĩ người khác."
"Đại Liên, ta biết trong lòng con Thạch Đầu và Tiểu Bảo rất quan trọng, nhưng trong lòng ta con cũng rất quan trọng, cho nên đừng nhẫn nhịn trong chuyện nhỏ nhặt này. Nhẫn nhịn lâu, tích ít thành nhiều sẽ khiến con trở nên không vui."
Hứa Gia Liên ngẩn ra, cũng quên nhấm nuốt.
Khô khốc kêu lên:
"Nương..."
Tiền Mộc Mộc mím môi, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
"Năm năm qua, vất vả cho con rồi."
"Sau này mọi chuyện có ta, con cứ thoải mái làm chính mình là được."
Hứa Gia Liên ngơ ngác.
Thật lâu sau vẫn không kịp phản ứng.
Khổ sở hóa thành từng cái gai nhọn, không ngừng đ.â.m vào mắt hắn.
Vừa chua vừa chát, giống như có ý đồ phá tan trốn ra.
Hắn đưa tay vuốt một cái.
Sờ thấy một tay ướt át.
Không nghĩ tới chính mình lại khóc...
Hai má Hứa Gia Liên đỏ hoe, nhưng trong lòng lại có một dòng nước ấm lan tràn.
Ăn mì xong, Trương thẩm tử thật sự muốn giúp đỡ trả lại chén bát, Tiền Mộc Mộc không lay chuyển được đối phương, cũng liền mặc kệ nàng ấy.
Tiền Mộc Mộc đứng dậy, phủi phủi bụi không tồn tại trên người.
"Tiếp tục như vậy không được, ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm gào to xem một chút, nói không chừng có thể bán đi một hai cái."
Nghe nương nói như vậy, Hứa Gia Liên vội vàng nói: "Vậy để con đi, nương nghỉ ngơi là được."
Tiền Mộc Mộc mặt không đỏ tim không đập tìm cớ, "Ta vừa mới ăn no bụng có chút khó chịu, thuận tiện đi một chút cho tiêu cơm."
Nói xong, không đợi Hứa Gia Liên nói tiếp.
Cầm hai cái mẹt và cái rổ nhỏ, bỏ vào trong cái giỏ mới, lại tròng vào cái giỏ cũ, nàng cõng lên liền đi...