Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-05-13 23:02:36
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng.
Trong không khí bồng bềnh sương mù, thẩm thấu từng tia từng tia mát lạnh.
"Cộc cộc cộc..."
"Nương, nên dậy rồi."
Hứa Gia Liên ở bên ngoài, gõ cửa gọi to.
Tiền Mộc Mộc xoay người, giống như nỉ non đáp lại.
"Được... tới ngay, lập tức..."
Tiếng nói vừa dứt, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Một lát sau, tiếng đập cửa lại vang lên.
"Hứa Tiền thị, nếu ngươi còn không đứng dậy, sẽ không đuổi kịp xe bò đâu!"
Giọng nói này, vừa nghe đã biết là Trương thẩm tử.
Tiền Mộc Mộc ngáp một cái, xoa xoa khóe mắt.
Nàng lười biếng ngồi dậy, dần dần hoàn hồn.
Phản ứng chậm nửa nhịp, Trương thẩm tử nói là ý gì.
Nàng vội vàng mặc quần áo vào, vô cùng lo lắng kéo cửa ra.
Nàng rửa mặt cho có lệ, làm bộ muốn bốc tất cả giỏ nhỏ xuyên vào dây thừng, treo ở hai đầu đòn gánh, lại bị một bàn tay ngăn lại.
Hứa Gia Liên nhét một quả trứng gà tới, thuận tiện tiếp nhận đòn gánh.
"Nương, người ăn trứng gà lót dạ, thứ này để con gánh."
Tiền Mộc Mộc có chút ngượng ngùng.
Đứa nhỏ này thật sự rất hiểu chuyện.
Hôm nay trời còn chưa sáng đã luộc trứng gà...
Phải là dậy sớm bắt đầu bận rộn từ lúc nào?
"Nhanh lên một chút, thật sự không kịp!"
Trương thẩm tử đứng ở cửa sân, thúc giục.
"Tới ngay."
Hứa Gia Liên cõng liền năm cái gùi, trên vai còn gánh đòn gánh.
Tiền Mộc Mộc đi theo phía sau, cầm trứng gà gõ lên trên đầu.
Vừa đi vừa bóc vỏ, hai ba miếng ăn hết trứng gà vào bụng.
Đến đầu thôn.
Đợi một lát.
Cách đó không xa truyền đến tiếng vang "Đinh đinh đang đang".
Xe bò chậm rãi chạy tới gần, dừng lại ở giữa đường.
Trên xe bò trống rỗng, không có người nào.
Xe bò tính theo đầu người.
Mỗi người một đồng tiền.
Trương thẩm tử trả tiền, chuẩn bị ngồi lên.
Lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.
"Ngươi có mang tiền không?"
Tiền Mộc Mộc có chút dở khóc dở cười.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Có, không cần lo lắng cho ta."
Trương thẩm tử này thật sự rất quan tâm người khác.
Móc ra hai đồng tiền, Tiền Mộc Mộc liền muốn dẫn Hứa Gia Liên lên xe.
Lão bá đánh xe bò, nhìn những vật Hứa Gia Liên mang theo, nhướng mày, lên giá ngay tại chỗ.
"Mang theo nhiều đồ như vậy, ngươi chiếm thêm một vị trí, phải trả tiền cho ba người."
Hứa Gia Liên cuống lên!
"Hoàng gia gia, trước đó ta cũng mang rất nhiều thứ, ngươi cũng không nói như vậy, vì sao bây giờ lại muốn thu thêm tiền của ta?"
Lão đầu được gọi là Hoàng gia gia, vẻ mặt vô lại, "Đó là nhìn ngươi đáng thương, hiện tại nương ngươi không phải đã trở về sao..."
Trương thẩm cũng nhìn không được, cau mày, "Hoàng bá, tất cả mọi người đều là người quen, ngươi như vậy không khỏi cũng quá khó coi đi?"
Hoàng lão đầu ngẩng đầu, một bộ mặt lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, rõ ràng là đang tính toán, "Nếu không muốn đưa, vậy thì đi bộ lên trấn đi, dù sao ta cũng đã nói ở đây rồi, hoặc là đưa tiền, hoặc là xuống xe."
Ông ta muốn thêm một đồng tiền, khó coi cái gì khó coi?
Hứa Tiền thị kia mỗi ngày đi đổ xúc xắc, không chừng cùng những nam nhân kia dính bệnh gì, ông ta còn chưa chê người này ngồi xe bò của ông ta bẩn đâu.
Thu hết mọi sự ghét bỏ trong đôi mắt vẩn đục kia vào đáy mắt, Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
Loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên gặp phải, Hứa Gia Liên hoảng đến mức hoang mang lo sợ: "Cái này... Cái này, Hoàng gia gia, cầu ngài thông cảm —— "
Hứa Gia Liên muốn nói mềm mỏng cầu tình, lại bị Tiền Mộc Mộc ngăn lại.
Nàng cười với vẻ mặt hiền lành.
"Một đồng tiền đúng không, chúng ta trả."
Cầm lấy một đồng tiền, Hoàng lão đầu nhếch miệng cười.
Ông ta giơ roi lên, đánh lên người con bò.
Xe bò chậm rãi chuyển động.
"Nương..."
Hứa Gia Liên mắt đầy vẻ áy náy, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-34.html.]
Tiền Mộc Mộc mím môi.
"Không liên quan gì tới con, Hoàng bá là nhằm vào ta."
Hứa Gia Liên không hiểu.
Tiền Mộc Mộc ghé sát vào tai hắn nói: "Có thể hắn cảm thấy ta mang theo bệnh bẩn gì đó."
Hứa Gia Liên nhíu mày.
Làm bộ muốn quay đầu đi lý luận.
Lại bị Tiền Mộc Mộc nắm lấy cổ tay.
"Không cần đi."
Hứa Gia Liên ương bướng: "Nhưng mà!"
Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ bờ vai của hắn, mang theo ý trấn an.
"Hiểu lầm đã hình thành, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí nước bọt."
"Không cần thiết phải tự chứng hoặc tranh luận với một người vốn đã có thành kiến với ngươi, người bị hại chỉ có thể là chính ngươi."
"Đại Liên, nhớ kỹ, người thật sự tin tưởng ngươi, bất luận lúc nào đều sẽ tin tưởng ngươi. Ngay từ đầu người ta đã nghi ngờ ngươi thì hãy rời xa lúc còn sớm."
Nàng là một người bỗng dưng làm mẹ, căn bản không có kinh nghiệm nuôi con, càng không biết nên dạy con như thế nào, chỉ có thể đem kinh nghiệm xã hội mình học được, dùng hết khả năng truyền thụ ra ngoài.
Về phần có thể nghe hiểu hay không...
Vậy phải xem tạo hóa của người đó.
Tục ngữ nói rất hay, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào cá nhân.
Hứa Gia Liên nghe hiểu được nửa vời, nhưng vẫn theo bản năng ghi tạc lời này vào trong lòng.
Trương thẩm tử tiến tới, vẻ mặt khinh thường.
"Hoàng bá này đúng là không phúc hậu, ở đây cũng đã nhiều năm rồi... Ta vẫn là lần đầu gặp phải loại chuyện buồn nôn này."
Tiền Mộc Mộc hài hước cười.
"Nếu có người mới đánh xe bò, ta dám cam đoan hắn tuyệt đối sẽ không còn thái độ như vậy nữa."
Nói trắng ra là không có sức cạnh tranh.
Nếu như có đồng nghiệp cạnh tranh, tuy nói nịnh nọt không đến mức.
Nhưng cũng tuyệt đối sẽ không lên giá ngay tại chỗ, còn tiện thể tỏ vẻ sỉ nhục.
Trương thẩm bĩu môi.
Thầm gật đầu tán thành.
Tỏ vẻ đồng ý sâu sắc.
Xe bò lắc lư, chạy về phía trấn trên.
Khi xe bò từ trong núi đi vòng đến đất bằng.
Nơi chân trời phía xa, mặt trời dần dần mọc lên.
Một tia nắng mặt trời b.ắ.n thẳng tới.
Bị chói mắt đến mức không mở mắt ra được.
Tiền Mộc Mộc giơ tay lên, che chở trước mắt.
Ánh mặt trời vẫn xuyên qua kẽ ngón tay, len lỏi chui qua, giống như tiểu tinh linh nghịch ngợm.
Phía trước xuất hiện một hành lang và một cột gỗ.
Phía trên cột gỗ treo ba tấm bảng hình tròn.
Rõ ràng viết "Hoa Khai Trấn".
Xe bò dừng ở bên ngoài cột gỗ.
Tiền Mộc Mộc từ trên xe bò đi xuống, quay đầu tiếp nhận đòn gánh, Hứa Gia Liên cũng cõng giỏ nhảy xuống.
Trương thẩm tử nắm chặt giỏ đeo vai, sốt ruột thúc giục.
"Chúng ta mau mau, đi chiếm một vị trí tốt!"
Hứa Gia Liên siết chặt nắm đấm.
"Được!"
Thanh âm vừa dứt, hai người vọt về phía trước!
Tiền Mộc Mộc không rõ nội tình, chỉ có thể vội vàng hấp tấp chạy theo.
Chạy đến chợ, Trương thẩm tử gần như không dừng lại, vọt tới một chỗ trống, buông giỏ xuống, lấy từ trong giỏ ra một cái bao tải, trải trên mặt đất, đặt gừng trong giỏ lên trên.
Hứa Gia Liên cũng chiếm lĩnh vị trí bên cạnh, bày ra cả rổ trúc mang tới, tay chân lanh lẹ.
Tiền Mộc Mộc đứng ở một bên, giờ này khắc này có vẻ hơi dư thừa.
Nàng gãi gãi đầu, nhìn trái nhìn phải.
Nơi này là một mảnh đất trống, khắp nơi đều bày biện rất nhiều đồ.
Có bán dây đeo ngọc bội, trâm cài đầu, cũng có bán rau dưa trái cây.
Bán bánh bao, bột mì và rau cũng có, góc đường còn có bán trà.
Bây giờ còn sớm, nơi này ngoại trừ tiểu thương cơ hồ đều không có người nào.
Tiền Mộc Mộc chán nản ngáp một cái, ngồi xổm ở góc tường có chút nhàm chán.
Đem làn và giỏ xếp chỉnh tề, Hứa Gia Liên nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.
"Nương, người đi dạo khắp nơi đi, một mình con cũng có thể."
Đứa nhỏ này...
Thật đúng là liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của nàng.
Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ quần áo đứng lên, không yên lòng hỏi: "Một mình con có được không?"
Hứa Gia Liên mím môi cười.
"Được."