Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-05-13 23:02:15
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe Tiền Mộc Mộc nói xong, Hứa Tú Dương thật lâu không thể hoàn hồn.
Ông ấy ngủ sớm dậy sớm, bình thường cũng rất chú trọng dưỡng sinh, thân thể luôn luôn khỏe mạnh, chưa từng mắc phải bệnh nặng gì. Nhưng từ năm trước, ông ấy dần bắt đầu ho khan.
Đầu năm nay, bệnh ho của ông ấy nặng thêm.
Sáng hôm nay thức dậy càng ho ra máu...
Vốn tưởng rằng là đại nạn ập đến, nhưng không nghĩ tới nguyên nhân lại ở chỗ này...
"Cái này, cái này..."
Vẻ mặt Hứa Tú Dương sợ hãi, có chút luống cuống: "Phải làm sao mới ổn đây..."
Lúc trước vì bệnh của Hứa Lạc, ông ấy du tẩu các quận, lật khắp y thư.
Trong y thư ghi chép rất nhiều, nhưng căn bản không có biện pháp trị tận gốc.
Cái này sắp đến trên đầu ông ấy...
Tâm tình thật đúng là phức tạp đến cực điểm.
Rốt cuộc là tiểu lão đầu giống sư phụ, thật sự khiến người ta không yên lòng, Tiền Mộc Mộc thử đưa ra đề nghị.
"Sau khi ngài trở về, bốc một cân Bách Bộ, cắt nhỏ Bách Bộ, ngâm nước sau đó nấu lên, dùng vải lọc cặn thuốc, sau ba lần, đun chất lỏng cho cạn dần rồi bỏ mật ong vào làm cao."
"Bách Bộ có công hiệu nhuận phổi ngừng ho, hóa đàm sát trùng, ngài mỗi ngày uống 3 lần, mỗi ngày uống 1 thìa, sau khi ăn xong thì dùng nước đun sôi khuấy đều uống vào hẳn là sẽ có hiệu quả."
Có thể là do quá tin tưởng tổ phụ của nguyên thân, Hứa Tú Dương không nghi ngờ chút nào, chỉ nỉ non lặp lại, nhớ kỹ những lời Tiền Mộc Mộc nói.
Hốc mắt ông ấy ửng đỏ, chân thành nói lời cảm tạ.
"Cảm ơn ngươi, Hứa tiền thị."
Tiền Mộc Mộc mím môi.
"Không cần, ta có thể giúp được cũng chỉ có những thứ này."
Nếu như sinh ra ở thời đại này, nàng cũng sẽ không biết cái gì cả. Chẳng qua là đứng ở trên bờ vai vĩ nhân, ánh mắt có thể nhìn xa hơn một chút, mới biết nhiều một chút da lông mà thôi.
Cho nên, không có gì đáng để kiêu ngạo.
...
Trăng sao lấp lánh.
Tiếng ve kêu không dứt.
Đom đóm tô điểm cho đêm tối.
Tiền Mộc Mộc dạo bước trên cánh đồng, thỉnh thoảng có một cơn gió mát thổi qua, cuốn đi sự khô nóng trong không khí, an ủi sự mệt mỏi của một ngày.
Chuyện bực mình đều ném ra sau đầu, nàng hưởng thụ sự yên tĩnh do bóng đêm mang đến.
Phía trước cách đó không xa, bỗng nhiên có ánh đèn sáng tỏ.
Mà chậm rãi di chuyển về phía bên này.
Đợi cho hoàn toàn đến gần.
Mới thấy rõ người.
Là Hứa Gia Tề.
Tiền Mộc Mộc nhíu mày.
"Con muốn đi đâu vậy?"
Nàng cũng sẽ không tự đa tình, cho rằng tiểu đậu đinh này là tới đón nàng.
Nếu là Tiểu Thạch Đầu còn tạm được, đây chính là Tiểu Ngũ sợ nàng nhất, làm sao có thể làm ra loại hành động chu đáo này?
Trừ phi đầu óc bị hỏng.
Đôi mắt tròn xoe của Hứa Gia Tề nhìn Tiền Mộc Mộc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tiền Mộc Mộc, cái cổ co lại, không biết là vì cổ họng bị thương hay là vì sợ hãi, nói ra từng chữ một.
"Trời tối, không thấy rõ, đèn lồng."
Tiền Mộc Mộc hơi kinh ngạc.
Suy nghĩ một chút.
Xách váy ngồi xổm xuống.
Ánh mắt ngang với tiểu tử kia.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười ôn nhu.
"Con là lo lắng đêm tối, ta thấy không rõ đường, mới cố ý đến đưa đèn lồng sao?"
Ánh mắt của Hứa Gia Tề hiện lên vẻ sợ hãi, tiếng trả lời nhỏ như muỗi.
"Ừm."
Nhớ tới hành động của tiểu tử lúc giữa trưa, Tiền Mộc Mộc thật sự cứng rắn không nổi, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó.
"Cảm ơn con đã đến đón ta, Tiểu Tề."
Hứa Gia Tề cứng đờ tại chỗ, da đầu run lên, có chút không dám tin, khóe miệng lại không bị khống chế giương lên, nụ cười trên mặt dần dần xán lạn lên.
Nương... Nương thế mà sờ đầu nó!
Tay nương mềm mại.
Thật dịu dàng ~
Đây là thật sao?
Hay chỉ là nó đang nằm mơ?
Nhìn tiểu tử kia vẻ mặt tươi cười, Tiền Mộc Mộc cười cười, tiếp nhận đèn lồng, nắm bàn tay nhỏ bé kia, nghiêng đầu ôn nhu nói: "Chúng ta cùng về nhà đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-25.html.]
Hứa Gia Tề cúi đầu.
Gật đầu với biên độ rất nhỏ.
Bóng đêm m.ô.n.g lung.
Hai cái bóng trên mặt đất di chuyển về phía trước.
Tiếng ve kêu quanh mình huyên náo không thôi, Hứa Gia Tề khẩn trương, trong lòng bàn tay điên cuồng tiết ra mồ hôi, nó ngửa đầu nhìn mẫu thân nhà mình, rất lo lắng nàng sẽ bởi vì mồ hôi tay quá nhiều mà ghét bỏ về sau không nắm tay nó nữa.
Ánh mắt nhìn qua quá mức mãnh liệt, Tiền Mộc Mộc muốn không chú ý tới cũng khó.
Nàng cụp mắt, cong môi cười.
"Làm sao vậy?"
Hứa Gia Tề cứng ngắc lắc đầu.
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
Cũng không hỏi nhiều nữa.
Tay được ấm áp bao trùm, Hứa Gia Tề cảm nhận được sự an tâm trước nay chưa từng có, ngay cả trái tim lạnh như băng cũng ấm áp theo.
Nó lắc lư cổ, nhìn bóng dáng một cao một thấp trên mặt đất, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cho dù là mộng cũng không sao.
Nó nguyện ý luôn chìm ở trong này.
...
Hứa gia ở cuối thôn.
Ánh trăng treo trên không.
Ánh trăng chiếu xuống, như lụa mỏng bao trùm vạn vật thế gian, hoàn cảnh u tĩnh mà tịch liêu, trong viện mọi người đều tự làm việc của mình.
Hứa Gia Phục đang đọc sách bên cửa sổ, làm sao cũng không tĩnh tâm được, có chút bực bội buông sách xuống, nghiêng đầu nhìn về phía người ngoài cửa sổ.
Hứa Gia Thạch hừ một tiếng, tâm tình rất tốt, bện thành giỏ trúc nhỏ.
Vừa mới bện xong một cái giỏ, Hứa Gia Liên đặt qua một bên, mắt nhìn Hứa Gia Thạch, cười hỏi: "Tiểu Thạch, đệ sao thế? Tâm tình tốt như vậy."
Hứa Gia Thạch hắc hắc cười ngây ngô.
"Hôm nay mẫu thân nhiều lần sờ đầu đệ, tay nương thật ấm áp, loại cảm giác này thật sự siêu cấp hạnh phúc!"
"Như vậy sao... Thật tốt."
Hứa Gia Liên cảm thán, trong mắt lóe lên vẻ hâm mộ.
Nương sờ sờ đầu các đệ đệ muội muội rất bình thường, hắn đã mười tám, là trụ cột trong nhà, nương như thế nào cũng sẽ không sờ sờ đầu hắn.
Một tiếng hít thở rất nặng truyền đến.
Hứa Gia Thạch, Hứa Gia Liên nâng mắt nhìn lại.
Buông sách trên tay xuống, Hứa Gia Phục có chút không kiên nhẫn.
"Lần này sau khi mẫu thân trở về làm ra một loạt hành động khác thường, trước kia nàng chưa từng làm những chuyện này. Nhị ca, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng là vì sao sao? Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hại c.h.ế.t mình!"
Hứa Gia Thạch sửng sốt, gãi gãi đầu.
"Là vì sao?"
Hứa Tiểu Bảo đang may vá quần áo dưới mái hiên, đột nhiên mở miệng: "Nhị ca ca, chẳng lẽ huynh còn không biết sao?"
"Trước khi tỷ tỷ của Ngưu Tiểu Trang bị bán đi đã ăn một bữa ngon, hơn nữa mấy ngày đó cha nương họ còn đặc biệt dịu dàng chu đáo với tỷ tỷ của Ngưu Tiểu Trang. Giống như... Giống chúng ta như đúc."
Hứa Gia Thạch cứng đờ.
Hoàn toàn không biết rõ tình huống.
"Tại sao có thể như vậy... Các ngươi đều không nói với ta!"
Hứa Gia Lăng nhíu mày.
"Tiểu Phục, đệ không nói với nhị ca sao?"
Hứa Gia Phục nghi hoặc.
"Ta còn tưởng Tiểu Ngũ nói."
Tiếng nói vừa dứt, lại không có người tiếp.
Mấy người quay đầu, ánh mắt tìm kiếm.
Trong viện, trong phòng cũng không thấy bóng dáng ai.
Cũng đúng lúc này, cửa viện bị đẩy ra.
Tiền Mộc Mộc dắt Hứa Gia Tề đi vào, liền đối diện mấy đôi mắt, nàng trừng mắt nhìn.
Đây là làm sao vậy?
Từng người đều nhìn hai người bọn nàng.
Một khi biết nương có thể sẽ bán các nàng, trái tim Hứa Gia Thạch giống như bị một bàn tay to nắm chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Không được, ta muốn đi hỏi rõ ràng!"
Lẩm bẩm một câu, thằng bé nhảy dựng lên như con thỏ.
Hứa Gia Liên hoảng hốt!
Hứa Gia Phục cũng kinh ngạc!
Hứa Gia Lăng nhăn mày lại!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tim Hứa Tiểu Bảo đập thình thịch!
Mấy người đồng loạt đứng lên muốn đi ngăn cản, nhưng đã chậm nửa nhịp...