Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:04:14
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khao khát đó, gần như sắp muốn chọc thủng cả lồng ngực.
Khi ánh mắt kia nhìn qua, Hứa Gia Lăng sợ hãi trốn về phía sau.
Quay người, chạy như bay.
Trong lúc hoảng loạn, còn đụng vào Hứa Gia Liên.
Bước chân lảo đảo, Hứa Gia Liên giữ vai của tam đệ nhà mình, khuôn mặt mờ mịt hỏi: "Tam đệ, đệ vội vàng đi làm cái gì thế?"
"Đi vệ sinh." Hứa Gia Lăng vội vàng bịa ra một cái cớ.
"Chỗ tam gia gia có đấy, đệ không cần phải chạy." Hứa Gia Liên vừa nói, vừa đẩy Hứa Gia Lăng đi về phía nhà vệ sinh ở hậu viện.
"Đệ muốn về nhà đi!"
Ném lại câu này, Hứa Gia Lăng vụt qua người chạy đi.
Đóng kín cửa lò, Tiền Mộc Mộc bước tới.
"Đang nói gì vậy? Ở chỗ lò nướng đã nghe thấy các con đang nói chuyện."
Hứa Gia Liên gãi gãi đầu.
"Tam đệ đến rồi, không biết tại vì sao đột nhiên đệ ấy lại muốn chạy."
Tiền Mộc Mộc nhướng không mày.
Cái gì cũng không nói.
Đi đến dưới mái hiên.
Chia sẻ bánh Trung Thu mới ra lò với Hứa Tú Dương.
Hứa Tú Dương nghe xong, mi mắt đều giãn ra cười.
"Đợi lát nữa cũng cho ta một miếng, để ta nếm thử vị bánh Trung Thu do chính tay tôn tử tôn nữ chúng nó gói."
Tiền Mộc Mộc cười nói: "Được."
Lệ Lâm Thanh ở bên cạnh, chăm chú nhìn Tiền Mộc Mộc, khi nàng nói chuyện, mặt tươi như hoa, trông vô cùng động lòng người.
Nghe lão đại phu nói, Hứa phu nhân năm nay đã gần bốn mươi, nhưng nhìn ở khoảng cách gần thế này, rõ ràng trông như mới chưa đầy ba mươi, khuôn mặt quả táo tròn nhỏ, hồng hào mà lộ nét trắng nõn.
Một sức sống tràn trề, tỏa ra từ trong ra ngoài.
Ngồi tán gẫu, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chẳng mấy chốc.
Toàn bộ bánh Trung Thu đều được nướng xong.
Lại để nguội một canh giờ.
Theo số lượng không đồng nhất, Tiền Mộc Mộc chia thành từng phần.
Để hài tử nhà mình, mang đến từng nhà.
Về phần thẩm tử Trương gia, thẩm tử Lý gia cùng với thẩm tử Từ gia chơi thân thiết, thì tự nàng đi tặng.
Ômm ba phần bánh Trung Thu, chạy từ bên đầu thôn này đến phía cuối thôn, còn tiện thể còn nhận được một ít đồ ăn vặt.
Về đến nhà.
Không có một ai.
Ở nhà tam thúc, vừa ở chính là cả buổi trưa.
Chỉ ăn bánh Trung Thu, cũng không thể ăn no được.
Tiền Mộc Mộc đến phòng bếp, nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm.
Vừa mới hấp cơm trộn khoai lang, thì nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến.
Trong đó, còn xen lẫn tiếng gào khóc.
Tiền Mộc Mộc cau mày, đi đến chỗ cửa viện.
Ngước mắt nhìn ra ngoài, thì thấy nhà Từ gia đang ầm ĩ nghiêng trời.
Tất cả nồi chảo bát đĩa đều bị ném ra ngoài, vỡ tan tành.
Từ Lão Hàm nắm lấy cánh tay của một khuê nữ, dùng sức kéo mạnh ra ngoài.
Ở đầu bên kia, Từ thẩm tử cũng không chịu buông tay.
Trong hốc mắt của nàng ấy ngấn lệ, giữa mi mày đều là vẻ đắng cay.
"Ngươi mau buông tay ra, chúng ta sẽ không về với ngươi đâu!"
"Ngươi làm loạn đủ chưa?!"
Khuôn mặt của Từ Lão Hàm hung dữ, "Mấy ngày trước ngươi không nói một tiếng liền dọn từ trong nhà đi, ta còn tưởng rằng đang ngươi đang nổi tính tình trẻ con, không qua bao lâu sẽ tự mình về nhà, bây giờ ngươi đang làm cái gì thế này? Ngươi muốn tạo phản hay sao?"
Nước mắt lăn dài, Từ thẩm tử lắc đầu.
"Đó không phải nhà của ta, đó là nhà của ngươi và nương ngươi, ngươi muốn hèn nhát hầu hạ nương ngươi đến chết, nhưng ta không muốn, từ nay về sau đây chính là nhà của ta, ta sẽ không đi theo ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-186.html.]
"Được, được lắm." Từ Lão Hàm tức đến nỗi trong giọng nói, cũng cực giống lão nương của hắn ta, mặt mày hắn ta mang theo chút dữ tợn, "Nếu ngươi đã không muốn về, sau này ngươi cũng đừng về nữa! Ta xem em có thể cứng đầu đến khi nào!"
Nói xong, hắn ta dùng sức vung mạnh.
Áp Áp đang bị kéo, sắc mặt trắng bệch la hét thất thanh.
Nữ nhi nhà mình bị thương, hắn ta không hề có một chút đau lòng nào.
Ngược lại còn vênh váo hất cằm, cực kỳ đắc ý nói: "Nhìn xem, ngươi rời khỏi ta, ngươi thậm chí còn không có tiền để mời đại phu, ta khuyên ngươi một câu, mau trở về, đừng làm ầm ĩ đến cuối cùng không còn cách nào vãn hồi được."
Từ thẩm tử lòng đầy bi thương, kiên quyết trong mắt lại càng sâu hơn.
"Vào ngày lễ lớn ngươi chạy đến đây gọi ta quay về, chẳng qua chỉ là là hôm nay phải cúng tổ tiên, có một đống việc không có người làm, nương ngươi ngồi không yên thúc giục ngươi, ngươi mới đến đây đúng không."
"Ta nói cho ngươi biết, ta không phải nô lệ của nhà ngươi, ngươi mau cút đi cho ta!"
Câu nói cuối cùng, Từ thẩm tử gần như gào lên.
Bị nữ nhân dưới mình gào lên như vậy, mặt của Từ Lão Hàm đỏ từ đầu đến chân, hắn ta tức đến nỗi chỉ vào nữ nhân trước mặt.
"Lão tử hôm nay nhất định phải đánh c.h.ế.t ngươi, ngươi con tiện nhân này!"
Hắn ta gào lên, giơ tay định tát xuống.
Bóng ma ngày xưa, hiện lên trong đầu, Từ thẩm tử nhắm chặt mắt lại thét lên! Cũng sợ hãi mà nghiêng đầu sang một bên.
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng, không hề ập đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngược lại là một tiếng kêu thảm thiết, cực kỳ thê lương.
Nàng ấy hé mở một mắt.
Chỉ nhìn thấy Từ Lão Hàm quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn nhăn nhó thành một cục, giống như đang chịu nỗi đau đớn cực kỳ lớn.
Hơi nghiêng đầu nhìn một chút.
Bóng hình màu xanh lục kia, giống như một tia sáng chiếu vào.
Tiền Mộc Mộc cầm then cửa, lại hung hăng đ.â.m vào sau đầu gối của hắn ta.
"Ngươi là một nam nhân xưng lão đại với nữ nhân thì tính là có tài cán gì? Nếu ngươi thật sự có gan, thì nên đến trước mặt Lý Chính trưởng thôn bọn họ mà ngang ngược."
Sau đầu gối bị đâm, quả chính là đau như thấu xương cốt, Từ Lão Hàm xé tim xé phổi, đến nỗi muốn lăn lộn trên mặt đất.
Bị thương quá nặng, nhất thời không thể vùng vẫy đứng dậy.
Tiền Mộc Mộc bước đến trước mặt Áp Áp, ấn vào khớp tay bị trật ra kia, ấn xuống nhắn lại khớp xương.
Cảm giác đau đớn biến mất, khuôn mặt khổ sở của Áp Áp cũng nở nụ cười, miệng như thoa mật ong nói: "Cảm ơn thẩm thẩm, thẩm thẩm vừa xinh đẹp, lòng dạ lại tốt."
Những lời này…
Tiền Mộc Mộc mỉm cười, vỗ vỗ đầu của Áp Áp.
Hoàn hoãn một lúc rồi đứng dậy, Từ Lão Hàm thậm chí còn không dám nhìn Tiền Mộc Mộc, trực tiếp bước đến trước mặt Từ thẩm tử, còn muốn tiếp tục lôi kéo với nàng ấy.
Tiền Mộc Mộc sải bước, đứng chặn ở giữa.
"Từ Lão Hàm, nếu ngươi còn dám làm loạn nữa, ta sẽ đi gọi thôn trưởng, ngươi tin hay không?"
Nhà Hứa Văn Thư và trưởng thôn là thân thích, đến lúc đó còn không biết sẽ thiên vị như thế nào nữa... Từ Lão Hàm suy nghĩ lung tung trong lòng, chân bước bắt đầu lui lại, chầm chậm lùi về phía sau.
Nhưng hắn ta lại không cam lòng cứ thế mà trở về.
Hắng giọng, gào về phía người đang núp sau lưng Tiền Mộc Mộc:
"Thối bà nương, ngươi đợi đó cho ta, ta nhất định sẽ lại đến!"
Ném lại câu này, người cũng biến mất không còn bóng dáng.
Chỉ còn lại, một cảnh tượng bừa bộn.
Từ thẩm tử cúi người xuống, nhặt những cái nồi chảo bát đĩa còn có thể dùng được lên, thấy Tiền Mộc Mộc cũng đang giúp đỡ, trên mặt nàng ấy mang theo ý áy náy.
"Để ngươi thấy chuyện cười rồi."
Tiền Mộc Mộc mím môi.
"Ta, Trương thẩm tử và Lý thẩm tử bọn họ, đều là bằng hữu của ngươi. Mà bằng hữu chính là người sẽ đưa tay giúp đỡ, vào lúc đối phương khó khăn nhất."
Đuôi mắt của Từ thẩm tử ửng đỏ.
Trong lòng có vô số lời muốn nói.
Nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Nhặt hết đũa rơi vãi trên đất lên, đặt vào tay đối phương, Tiền Mộc Mộc lại nói: "Hơn nữa ta không thể biết được lúc nào mình sẽ gặp khó khăn, đến lúc đó ta cũng hy vọng ngươi có thể giống như bây giờ, đứng ra giúp đỡ."
Hia bả vai của Từ thẩm tử run run.
Cầm vạt áo, lau nước mắt.
Bất lực, lại nhếch nhác.
Tiền Mộc Mộc bước lên trước, ôm người thật chặt.
"Không sao, muốn khóc thì cứ khóc ra đi."
Ôm lấy tấm lưng gầy kia, Từ thẩm tử khóc không thành tiếng.