Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:04:06
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy người thật sự không muốn tham gia, Tiền Mộc Mộc cũng không ép, ngồi xuống bên cạnh nói chuyện phiếm cùng người.

Trong phòng, Lệ Lâm Thanh bước ra ngoài.

Ngước mắt nhìn vào trong viện, cũng đỡ tường ngồi xuống.

"Hôm nay thật náo nhiệt."

"Có phải làm ồn ào đến người rồi không?" Người bị Hứa Tú Dương che khuất, Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, nhìn về phía Lệ Lâm Thanh.

Lệ Lâm Thanh cười một tiếng.

"Không có, như vậy rất tốt."

"Ngày lễ thì nên náo nhiệt một chút mới tốt." Hứa Tú Dương cười xen vào, "Nếu không cũng sẽ cảm thấy rất lạnh lẽo. Mặc dù ngày thường trong viện này cũng không náo nhiệt."

Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.

"Nếu thúc muốn náo nhiệt nhiều một chút, sau này có thể thường xuyên đi dạo đến phía cuối thôn, đó cũng là ngôi nhà thứ hai của thúc."

Nàng lại cảm thấy ồn ào đến mức muốn chết, một vấn đề tuỳ ý, đã có có năm sáu cái miệng nói ríu ra ríu rít không ngừng.

Có thể ồn đến mức đầu óc nổ tung.

Hứa Tú Dương nghe xong trong lòng ấm áp, tuổi già hốc mắt rất nông, ông ấy cúi đầu, dùng mu bàn tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

"Cái thân già này của ta, ngươi còn có thể không chê, ta đúng thật là..."

"Thúc là sư phụ của Tiểu Bảo, vì sao ta lại chê thúc?" Tiền Mộc Mộc nghi hoặc chớp chớp mắt.

Khoé miền của Hứa Tú Dương mang theo mỉm cười.

Không tiếp lời, nhưng trong lòng lại giống như có một tia nắng ấm áp không thể nào tan biến.

Khiến tim người ta nóng lên.

Nhìn cảnh náo nhiệt trong sân, Lệ Lâm Thanh không biết tại vì sao lại có một loại cảm giác rất thân thiết, giống như hắn từng có mối quan hệ rất sâu sắc với những người này.

Cảm giác khác thường trong lòng, giống như một hạt giống.

Chưa nảy mầm, nhưng lại cực kỳ khiến hắn để tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lệ Lâm Thanh cẩn thận suy nghĩ một chút, môi mỏng khẽ mở: "Mạo muội hỏi một câu, hôm nay ngươi có đi thắp hương cho tướng công nhà ngươi không?"

Tướng công nhà ngươi…

Đột nhiên nghe thấy từ này, Tiền Mộc Mộc giống như bị nghẹn lại.

Có hơi không kịp phản ứng.

Qua một lát.

Nàng mới chậm nửa nhịp nói: "Ta không đi, lão đại nhà ta sẽ đi thắp hương đặt bánh Trung Thu, để cha hài nhi nó cũng được hưởng không khí lễ hội."

Lệ Lâm Thanh giống thật mà giả gật gật đầu.

"Ta có thể đi cùng xem một chút được không? Nếu như không để ý?"

"Được thôi." Tiền Mộc Mộc không suy nghĩ nửa phần, liền gật đầu đồng ý, "Nhưng mà, tại sao ngươi lại muốn đi thăm tướng công ta, trước đây hai người quen biết sao?"

Trực giác nói cho nàng biết, có gì đó không đúng.

Nhưng lại không nói ra được, rốt cuộc là chỗ nào không ổn.

"Được Hứa phu nhân ngươi chữa bệnh, lại mặc y phục của tướng công ngươi, ta cảm thấy nên đi thắp hương bày tỏ lòng kính trọng." Lệ Lâm Thanh mở miệng liền đưa ra lý do.

Cuối cùng, hắn còn không quên mà khéo léo nói: “Tất nhiên nếu cảm thấy không tiện, ta sẽ không đi."

"Thì ra là vậy..." Tiền Mộc Mộc trả lời có hơi qua loa, nàng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không muốn nghĩ sâu hơn.

Chủ yếu là, tốn não.

Hơn nữa, chuyện còn chưa xảy ra.

Cho dù nghĩ sâu hơn, cũng không tìm được đáp án.

Tiền Mộc Mộc an ủi chính mình như vậy, sau đó quay đầu liền ném cảm xúc khác thường đó ra sau đầu, đi giúp mấy tiểu gia hoả, bỏ bánh Trung Thu vào trong lò nướng.

Toàn Bách Xuyên dậy từ sáng sớm, đã đến nhà Hứa Tú Dương nhóm lò, trên mặt dính một ít bụi, hắn hồn nhiên hít hít cái mũi, nũng nịu lại ngang tàng nói: "Sư phụ, cái bánh Trung Thu này nướng xong, người phải chia cho ta một ít."

"Tất nhiên rồi." Tiền Mộc Mộc mỉm cười trả lời, trong lời nói mang theo vài phần cưng chiều, "Ngươi là đại công thần của hôm nay, sao có thể bỏ quên ngươi được chứ?"

Hai tay Toàn Bách Xuyên chống hông, hừ hừ.

Phải gọi là kiêu ngạo.

Tiền Mộc Mộc mím môi cười, liếc mắt ra hiệu cho Hứa Gia Thạch và Hứa Tiểu Bảo, hai tiểu gia hoả rất có ánh mắt, lại gần miệng không ngừng tâng bốc và nịnh hót, dỗ dành người đang kiêu ngạo kia không phân biệt được đông tây nam bắc.

Rửa sạch bột mì ở trên tay, Hứa Gia Phục vẩy vẩy nước, bước lại gần có điều ám chỉ nói: "Nương, tam ca chưa đến."

Thu hồi ánh mắt từ ba người đang chơi đùa, biểu cảm của Tiền Mộc Mộc ngây ngốc, giống như hoàn toàn không để tâm mà nói một tiếng.

"Thật sao."

Giọng điệu qua loa này không cần nghe kỹ, cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng, Hứa Gia Phục cau đôi lông mày nhỏ, nỗi lo lắng nặng trĩu chập chờn trong mắt.

"Nương, người—"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-185.html.]

Thằng bé mở đầu, lại không biết nên nói như thế nào.

Tiền Mộc Mộc liếc mắt nhìn Hứa Gia Phục, cái gì cũng không nói, quay người đi tìm Hứa Gia Liên đang dọn dẹp vệ sinh.

"Đại Liên, khi con đi thắp hương cho cha con, dẫn Lệ Lâm Thanh theo, lúc trước hắn mặc y phục của cha con, nói muốn đi thắp hương, tỏ lòng kính trọng."

Cha đã mất năm năm rồi, vẫn còn người kính trọng đến mức muốn đi thắp hương, hắn tất nhiên nói cái gì cũng không thể từ chối, Hứa Gia Liên không nói hai lời, lập tức gật đầu đồng ý.

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Tiền Mộc Mộc lại quay lại trước lò nướng.

Tính thời gian.

Qua hai mươi phút.

Mở lò ra.

Mùi thơm nồng đậm, len lỏi khắp nơi.

Trong mắt Tiền Mộc Mộc lóe lên một tia vui mừng.

Vội vàng gắp bánh Trung Thu ra.

Vàng óng ánh, căng tròn đầy đặn.

Ở chính giữa, còn đặt mấy chiếc bánh Trung Thu kỳ lạ hình dạng.

Một tia ý cười lướt qua đôi mắt hạnh, nàng thậm chí không cần nghĩ nhiều, cũng biết đây là "kiệt tác" của ai.

Tiểu Thạch Đầu nhà nàng, đúng thật là cho dù trong lúc nào, cũng không muốn tuân theo khuôn mẫu cũ, luôn muốn độc lập "sáng tạo".

Oa! Đây chính là bánh Trung Thu sao?!

Một cái đầu nhỏ, nhô ra từ bên cạnh.

Tiền Mộc Mộc hơi liếc mắt qua, liền tiến vào một đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy ánh sao trời.

Nàng mỉm cười.

"Ngửi thấy mùi thơm mà đến?"

Hứa Gia Thạch vâng vâng gật đầu.

Còn chưa làm chuyện xấu, người đã cười trước.

Tiền Mộc Mộc tất nhiên biết rõ tiểu tử này đang nghĩ cái gì.

Nàng khóc không được cười cũng chẳng xong.

Để khay bánh lên bàn.

"Vẫn còn nóng, chưa ăn được."

Tâm tư bị phát hiện, Hứa Gia Thạch nâng cao cằm, hừ hừ tức giận.

"Nương, người cũng quá coi thường con rồi, Tiểu Thạch Đầu con là người như vậy sao?!"

Tiền Mộc Mộc đầu cũng không quay lại.

"Con không phải sao?"

Hứa Gia Thạch sững người một chút.

Thành thật nói:

"Con phải."

Trong không khí, vang lên một tiếng cười khẽ.

Tiền Mộc Mộc lấy phần còn lại ra khỏi lò.

"Nương, người đúng thật là đáng sợ." Hứa Gia Thạch căng phồng hai má, “Luôn có thể nhìn thấy được suy nghĩ của con.”

"Bởi vì, ta là nương con mà." Tiền Mộc Mộc gần như không trải qua suy nghĩ, buột miệng thốt ra.

Khoảnh khắc thốt ra câu nói đó, nàng ngẩn người một chút.

Loại liên kết quen thuộc, nhưng lại hơi xa lạ đó.

Cứ như trong khoảnh khắc đó, người nói không phải là nàng

Mà là Tiền Mộc Mộc chân chính…

Nàng lắc lắc đầu.

Đem bánh Trung Thu chưa nướng, bỏ vào trong lò nướng tiếp.

Nàng chuyên tâm làm với bánh Trung Thu, cũng không hề chú ý đến bóng dáng nhỏ bé đang đứng ở chỗ rẽ.

Trong đôi mắt thường ngày luôn lạnh nhạt kia, hiện lên nỗi mất mát và bi thương nồng đậm như mực vẽ, chỉ nhìn thôi cũng vô duyên vô cớ khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Nương, chưa từng.

Nói những lời này với thằng bé, một cách kiên định như vậy.

Nỗi mất mát và bi thương hóa thành giọt lệ, thoáng qua mà đi.

Trong chớp mắt, trong đôi mắt kia là sự khao khát vô tận.

Loading...