Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:04:00
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói đến đây, Tiền Mộc Mộc dừng lại một chút.
"Ngoài ra, thế giới này là có thứ tự trước sau. Nương rất yêu các con, cũng rất muốn ở chung với các con thật tốt, nếu như trong lòng con bởi vì chuyện này mà có thành kiến với ta... thì ta cũng không có gì để nói."
Khi lần đầu tiên đến thế giới lạ này, lại bị buộc phải tiếp nhận một số nhiệm vụ, trong lòng nàng cực kỳ bài xích.
Nếu như không phải vì mỗi một động ấm áp của Tiểu Thạch Đầu, rất có thể nàng đã bỏ cuộc không làm rồi.
Vị trí của Tiểu Thạch Đầu trong lòng nàng, là không thể thay thế.
"Con biết rồi." Môi mỏng khẽ mở.
Nói xong, Hứa Gia Lăng từ từ đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, Tiền Mộc Mộc nhún vai.
Bưng một bát cơm đầy ắp, đưa cho Hứa Gia Thạch.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tiểu Thạch, ăn hết đi."
"Vâng!"
Hứa Gia Thạch sáng khoái vâng lời, gì đến cũng ăn.
Nhất là món ngon, thì càng không cách nào cưỡng lại.
Tiền Mộc Mộc ngồi xuống ghế đẩu, hai tay chống cằm, nhìn dáng vẻ thằng bé ngốc nghếch hì hục ăn cơm, cũng không biết vì sao đột nhiên bật cười.
Hứa Gia Thạch ngây người một chút.
Dừng động tác ăn cơm lại.
Nghiêng đầu, đầy vẻ mờ mịt.
"Nương, người cười cái gì vậy?"
Nụ cười của Tiền Mộc Mộc ngừng lại.
Giơ tay lên đặt trên cái đầu tròn vo kia, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Không có gì, mau ăn đi."
"Vâng." Hứa Gia Thạch không hỏi ra được đáp án, cũng không băn khoăn.
Bưng bát, cầm đũa, ăn rất vui vẻ.
Trong mắt Tiền Mộc Mộc dập dờn ánh sáng dịu dàng, khóe miệng dần dần cong lên.
Nàng quả nhiên, thích ở chung với tiểu hài tử có tâm tư đơn thuần.
Một tiếng gọi, giống như gió nhẹ bay đến.
"Nương."
Tiền Mộc Mộc quay đầu lại.
Nhìn Hứa Gia Phục.
Dịu dàng trả lời: "Ừm? Có chuyện gì?"
Trên tay Hứa Gia Phục cầm một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi cạnh bên người nàng, đắn đo tìm từ, mới mở miệng nói: "Nương, con muốn biết chuyện của Cố Tiểu Vũ."
À…
Tiền Mộc Mộc bừng tỉnh.
Nói đến chuyện này, khi xảy ra chuyện, Tiểu Phục không ở nhà.
Cố Tiểu Vũ đã gây ra không ít rắc rối cho nhà nàng, nàng tất nhiên không thể che giấu chuyện này, một năm một người, từ đầu đến đuôi kể lại như thật.
Nghe xong mọi chuyện, Hứa Gia Phục vẫn chưa hết bàng hoàng, đồng tử hơi lay động, kinh ngạc đến mức không thể tin nổi.
Sau một lúc lâu, thằng bé nghi ngờ hỏi: "Tam ca, cầu xin thương tình thay Tiểu Vũ?"
"Ừm." Tiền Mộc Mộc đáp lại một tiếng, nhận lấy cái bát mà Tiểu Thạch ăn xong, cầm vào phòng bếp.
Trong lòng Hứa Gia Phục có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, đi theo vào bếp, hỏi tiếp: "Nương, chẳng lẽ người không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?"
"Có sao? Kỳ lạ ở chỗ nào."
Tiền Mộc Mộc trả lời qua loa.
Múc nước rửa cái bát đó.
Bát bẩn sau bữa tối, Nha Nhi đều đã rửa rồi.
Chỉ là một cái bát mà thôi, tiện tay rửa một cái là xong.
Thấy nương hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, Hứa Gia Phục càng sốt ruột.
"Tam ca mặc dù bình thường không nói, nhưng thực ra huynh ấy là người rất yêu nhà, cũng rất quan tâm đến cái nhìn của người nhà. Hơn nữa, tính tình lạnh lùng của huynh ấy, dưới tiền đề biết rõ tiểu muội bị tổn thương, sao còn có thể mở miệng cầu xin với người."
Rửa sạch rồi bỏ vào trong tủ bát, Tiền Mộc Mộc quay người lại, ấn tay vào thằng bé đang kích động đến mức muốn nhảy dựng lên giải thích.
"Tiểu Phục, con biết không? Lúc đó tam ca con đã kể với ta một câu chuyện, mục đích nằm ở hai chữ cầu tình. Đó là lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy với ta, cũng là lần duy nhất."
"Ta vì nó, để Cố Tiểu Vũ vào nhà, còn cho nàng ta ăn, đã là nhượng bộ lớn nhất của ta trong đời này, nếu con không tin, có thể trực tiếp hỏi Đại Liên hoặc Tiểu Thạch Đầu."
"Con tin." Hứa Gia Phục lập tức nói.
"Nhưng tam ca mở miệng cầu tình, chắc chắn còn có ý tưởng khác. Nương, người hỏi kỹ lại đi, được không?"
Nhìn vào đôi mắt trong veo kia, Tiền Mộc Mộc thực sự không nỡ từ chối.
Nàng gật gật đầu.
"Được."
Khuôn mặt căng chặt của Hứa Gia Phục, cuối cùng cũng thả lỏng, thằng bé lại cầu xin nói: "Nương, người nhất định phải hỏi cho kỹ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-184.html.]
"Chắc chắn."
Tiền Mộc Mộc cũng không qua loa.
Trả lời cực kỳ chân thành.
…
Tết Trung Thu.
Sáng sớm.
Trong thôn đã bắt đầu náo nhiệt.
Khắp nơi trong thôn, thỉnh thoảng lại vang lên một hai tiếng pháo nổ. Có người cúng tổ tiên, cũng có người tưởng nhớ người thân đã mất của nhà mình.
Hứa gia cuối thôn, cửa viện mở toang.
Trương thẩm tử bưng một đĩa bánh Trung Thu, sải bước lớn đi vào Hứa gia, hắng giọng gọi: "Mộc Mộc, ta lên trấn mua bánh Trung Thu, chia cho ngươi mấy cái nếm thử."
Lời vừa dứt, lại không có ai trả lời.
Trương thẩm tử chạy vào phòng bếp, bàn bếp trống không.
"Thật kỳ lạ, cửa viện mở toang lại không thấy người, người đều chạy đi đâu hết rồi?"
Còn đang thắc mắc, một giọng nói truyền ra từ gian chính ra.
"Mọi người đều đến nhà tam gia gia rồi."
Bỗng nhiên có tiếng nói, Trương thẩm tử bị cho dọa giật mình.
Quay đầu lại nhìn thấy Hứa Gia Lăng đứng ở bên cửa, sắc mặt đen như mực.
Hài nhi này còn đúng thật là đáng sợ... Trương thẩm tử kéo kéo khóe miệng, rất có ý giấu đầu hở đuôi.
"Hoá ra là lão tam à, sao cháu không đi?"
Hứa Gia Lăng mím môi.
"Đợi lát nữa rồi đi."
Tối qua khiến nương không vui.
Nếu như thằng bé đi sớm, thì sẽ làm mất hứng.
Trương thẩm tử nghe vậy gật gật đầu.
"Vậy được, buổi chiều ta lại đến vậy."
Lời nói theo người, cùng nhau biến mất.
…
Trong thôn, nhà Hứa Tú Dương.
Trong viện đặt mấy chiếc bàn lớn, Tiền Mộc Mộc như một đội trưởng nhỏ, nghiêm giọng hỏi: "Đã rửa tay hết chưa?"
Mấy tiểu gia hoả cười tươi rói, hưng phấn hô to:
"Rửa rồi!"
Tiền Mộc Mộc nghe vậy cười một tiếng.
"Tốt! Vậy chúng ta cùng làm bánh Trung Thu thôi!"
Lời vừa thốt ra, lập tức vang lên mấy tiếng phụ hoạ.
"Vâng ạ!"
Đậu đỏ và đậu hà lan đều đã cho thêm đường cát trắng, nhân bánh đã làm sẵn từ trước, Tiền Mộc Mộc còn mua khuôn làm bánh trên siêu thị trực tuyến.
Mấy hài tử bắt đầu làm thủ công, cũng đơn giản.
Trước tiên là Tiền Mộc Mộc làm mẫu một lần, sau đó đám hài tử học theo mỗi đứa tự làm, trong đó người hào hứng nhất chính là Lý Nha Nhi và Hứa Gia Thạch.
Hai người ồn ào lợi hại nhất, cũng học nhanh nhất.
Mấy người khác, dáng vẻ vụng về có hơi buồn cười.
Tiền Mộc Mộc cũng không xen tay vào, hoàn toàn để mặc.
Giọng nói từ ái, nhẹ nhàng vang lên.
"Ha ha ha, thật náo nhiệt."
Hứa Tú Dương chống gậy đi ra ngoài, bước đi loạng choạng.
Tiền Mộc Mộc bước lại gần, đỡ một tay.
Đứng dưới hiên nhà, Hứa Tú Dương nhìn vào từng khuôn mặt tràn đầy sức sống, không khỏi cảm khái.
"Thật tốt, tuổi trẻ thật tốt."
Tiền Mộc Mộc không biết nên khóc hay nên cười.
"Thúc đang làm gì vậy? Không phải tối qua bị nhiễm phong hàn, thân thể không khỏe thôi sao, đến nỗi nói như thể thúc không sống được mấy ngày nữa hay không."
Hứa Tú Dương cúi đầu, lắc lắc đầu.
"Càng lớn tuổi, lòng người cũng theo đó mà già đi."
Lời này, Tiền Mộc Mộc không biết trả lời thế nào.
Nàng chuyển chủ đề nói:
"Thúc có muốn cũng trẻ lại một chút không?"
"Thôi thôi, thân thể không tốt." Hứa Tú Dương vừa nói, vừa tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống, "Ta chỉ ngồi ở đây nhìn là được rồi, nhìn dáng vẻ hoạt bát của mấy tiểu gia hoả, ta cũng vui vẻ."