Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 182
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:03:56
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Gia Lăng khoá chặt mày, hoàn toàn không chút lay động, thậm chí trong giọng nói còn mang theo vài phần uy hiếp.
"Ngươi biết không? Ngươi đây là bắt cóc, nếu nương ta biết sẽ không tha cho ngươi."
"Không nghiêm trọng như con nói, ta cũng không muốn bắt cóc con." Ngô thẩm tử không coi là chuyện gì to tát, cười rồi vẫy vẫy tay, giữa ,i mắt tràn đầy tự tin.
"Ta chính là muốn nương con đến nhà, nương con sở dĩ không chịu đồng ý, chính là vì nàng chưa nhìn thấy lương thực nhà ta, nếu nàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ ban đầu."
Nói xong, nàng ấy bước ra ngoài.
Mở to cửa viện.
Rõ ràng có ý mở cửa tiếp khách.
Còn đặc biệt đặt một chiếc bàn nhỏ, bên dưới hiên nhà, bên trên đặt đầy đồ ăn vặt, nàng ấy lại vào trong bếp đun nước nóng pha trà.
Trà vừa pha xong trà mang ra ngoài, thì nhìn thấy Tiền Mộc Mộc hùng hổ xông vào.
Trên mặt Ngô thẩm tử nở nụ cười tươi rói: "Hứa thẩm tử, ngươi đến rồi!"
Nàng ấy một tay cầm tách trà, một tay kéo Tiền Mộc Mộc đến dưới hiên nhà, vừa nhét trà vừa nhét đồ ăn vặt, phải gọi là nhiệt tình hiếu khách.
Hành động này, khiến Tiền Mộc Mộc hơi ngơ ngác.
Lo lắng không yên mà đặt trà bánh lên bàn, vội vàng đứng dậy, mắt nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Gia Lăng.
Nàng cau mày lại.
Hỏi thẳng vào vấn đề:
"Hứa Gia Lăng ở chỗ của ngươi?"
"Ở, đang ở đây." Ngô thẩm tử không nghe ra cơn tức giận ngầm trong giọng nói, nàng ấy vẫn cười rất vui vẻ, "Ngươi đến đây, ta cho ngươi xem một thứ."
Nói xong, nàng ấy định kéo người đi ra phía sau.
Tiền Mộc Mộc mặt đầy vẻ khó hiểu, hất cánh tay kia ra, "Ngươi đừng làm loạn, mau đưa Hứa Gia Lăng ra đây, nếu không ta sẽ mời Lý Chính đến đây một chuyến."
Nghe nói muốn gọi Lý Chính, Ngô thẩm tử còn ngẩn người một chút, "Ngươi gọi Lý Chính đến làm cái gì? Ta cũng đâu có làm chuyện gì xấu."
Người này là thật sự ngốc, hay đang giả vờ?
Trên mặt của Tiền Mộc Mộc viết rõ hai chữ cạn lời.
"Ngươi bắt cóc nhi tử ta về nhà ngươi, còn không cho ta mang nó về, ngươi là có ý đồ gì?"
"Không phải bắt cóc, không phải." Ngô thẩm tử lúc này mới phản ứng lại, nàng ấy vội vàng phủ nhận, "Ta chỉ mời nó đến nhà ta ngồi một chút, hơn nữa ta cũng muốn cho ngươi nhìn thấy thực lực của nhà ta, ta là thành tâm thành ý muốn nhận nuôi hài tử nhà ngươi."
"Nhưng mỗi lần ngươi đều không chịu đồng ý, cũng không đến nhà ta. Ta cảm thấy nếu ngươi đến nhà ta, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thay đổi chủ ý."
"Ta chỉ nói, ngươi nghĩ nhiều rồi." Tiền Mộc Mộc không chút nể tình mà nói, nàng chỉ thiếu điều trợn trắng mắt, "Từ lúc ban đầu ta đã nói rất rõ ràng với ngươi, ta sẽ không quá kế hài tử nhà ta cho ngươi, cho dù nhà ngươi có nhiều bao nhiêu lương thực, ta cũng sẽ không đồng ý."
Nếu không phải nể tình danh tiếng ở trong thôn của Ngô thẩm tử rất tốt, trước nay không bao giờ nói xấu ai, cũng không chủ động tham gia hóng chuyện, đối xử với người khác luôn hiền hòa, nàng sẽ không thể nào mà ở đây nói chuyện bình tĩnh khách khí được.
Nàng xoa xoa xương mày, vô cùng bất lực.
"Ngươi bị Mã A Muội mê hoặc đúng không?"
Hoàn toàn không phải câu hỏi nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Bị từ chối lần thứ ba, Ngô thẩm tử đã có hơi mất tự tin, biểu cảm có chút ủ rũ, nghe vậy cũng không biện minh, gật đầu thừa nhận.
"Ý này là nàng ta nghĩ ra, nàng ta nói khi ngươi nhìn thấy lương thực nhà ta, thì nhất định sẽ động lòng đồng ý, ta chỉ muốn nhận nuôi hài tử của ngươi, nhưng ta không làm hại nó, ngươi có thể yên tâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-182.html.]
Nghe xong lời đối phương nói, trong lòng của Tiền Mộc Mộc đã có tính toán.
"Ta muốn nhìn thấy hài tử nhà ta."
"Đang ở trong phòng." Ngô thẩm tử đẩy cửa gian chính, bước vào phòng ngủ bên trái.
Hứa Gia Lăng bị trói trên một chiếc ghế, khuôn mặt vốn dĩ còn rất lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy nương thân nhà mình đến, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, từng giọt từng giọt lệ long lanh lưu chuyển trong hốc mắt, nhưng vẫn không chịu chớp mắt.
"Tiểu Lăng!" Tiền Mộc Mộc bước nhanh lại gần, vòng ra phía sau cởi dây thừng cho người, lúc này mới phát hiện phía trên dây thừng quấn một lớp vải, chất vải mềm mại, rõ ràng là dày công làm.
Hai ba động tác liền cởi dây thừng ra, Tiền Mộc Mộc lại kiểm tra những nơi khác của Hứa Gia Lăng, đều không có vết thương gì, lại liếc mắt nhìn qua cái bàn ở bên cạnh, bánh quy đồ ăn vặt bày la liệt.
Tiền Mộc Mộc mím môi dưới.
Đi đến trước mặt Ngô thẩm tử.
Ngô thẩm tử còn tưởng rằng Tiền Mộc Mộc muốn tính sổ với mình, có hơi co rụt lùi về sau hai bước, co cổ lại giọng mềm yếu nói: "Xin lỗi, thật ra... ta biết ta có nói gì, nghe vào trong tai ngươi cũng là biện minh, nhưng ta vẫn muốn nói, ta không có ác ý gì cả."
Tiền Mộc Mộc nhẹ lắc đầu.
"Ta chỉ muốn nói, nếu ngươi muốn nhận nuôi hài tử thì tại sao không suy nghĩ đến Phùng Tiểu Tiểu chứ? Hài tử đó là đứa siêng năng, hơn nữa nương nó đã mất, cha nó lại trốn tội."
Hành vi Ngô thẩm tử nghe xong lời gièm pha, liền bắt hài tử nhà nàng đến chỗ này, thật ra nàng rất tức giận.
Nhưng ở một số chi tiết, các loại cử chỉ bảo vệ tiểu hài nhi nhà nàng, khiến nàng thực sự khó có thể hung dữ với người này.
Nhưng chỉ cần Ngô thẩm tử dã man thô bạo thêm một chút, không thấu tình đạt lý một chút, nàng chắc chắn sẽ không nói hai lời mà tiến lên giáo huấn một trận, nhưng thái độ này quả thật khiến nàng có hơi không đành lòng.
“Nhưng mà.” Ngô thẩm tử có hơi do dự, “Hài tử kia vừa nhìn chính là có chủ kiến, hơn nữa khoảng thời gian trước nó mới suýt chút nữa gây ra mạng người, ta có hơi…”
Tiền Mộc Mộc xoa cằm.
Suy nghĩ một lúc.
“Nếu như sinh trong gia đình không lo cơm ăn áo mặc, ta nghĩ nó cũng sẽ không nghĩ đi làm loại chuyện ăn trộm kia, hài tử kia rất hiểu chuyện, nó phân rõ thị phi.”
Giọng nói vừa rơi xuống, không khí trở nên yên tĩnh.
Hứa Gia Lăng xoa xoa cổ tay có hơi cứng ngắc, đột nhiên liếc nhìn thân nương nhà mình, đáy mắt mang theo vài phần không vui.
Ngô thẩm thẩm bắt cóc thằng bé, là bởi vì không làm bị thương thằng bé, nương liền không nhắc chuyện cũ, còn đưa ra lời khuyên cho Ngô thẩm thẩm.
Phải trách thì trách thằng bé không phải là nhị ca. Trước đây khi nhị ca bị bắt cóc, nương đã sớm đánh nhau với đối phương từ sớm. Nào giống thằng bé, còn sẽ nói chuyện tử tế, còn thuận tiện đưa ra lời khuyên nữa.
Nghĩ đến đây, sự bất mãn trong đáy mắt kia càng sâu thêm một tầng.
Ngô thẩm tử suy nghĩ kỹ càng.
Nàng ấy gật đầu một cái.
"Vậy thì ta sẽ thử ở chung trước xem sao."
Tiền Mộc Mộc nở nụ cười mỏng manh.
"Hy vọng hai người các ngươi hợp nhau."
Đã bắt cóc hài tử nhà người nhà khác về, còn dùng dây trói lại, Ngô thẩm tử càng nghĩ càng thấy áy náy trong lòng tăng thêm một tầng, "Xin lỗi, ta, ta nhất thời hồ đồ, đã làm chuyện hồ đồ này."
"Bỏ đi."
Tiểu phản diện không bị thương, Tiền Mộc Mộc cũng không muốn tính toán với Ngô thẩm tử nữa, nhưng bên phía Mã A Muội kia, còn chưa chắc chắn.
Nắm lấy tay của Hứa Gia Lăng, Tiền Mộc Mộc cúi đầu nói: "Tiểu Lăng, chúng ta về nhà thôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Chuyện bị bắt cóc được cho qua một cách dễ dàng, trong lòng Hứa Gia Lăng tức giận, đối với bàn tay chủ động đưa tới kia, giả vờ không nhìn thấy mà tránh ra, mặt lạnh tanh bước ra khỏi phòng.