Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 181
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:03:54
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thật sao!" Tiền Mộc Mộc nhướng mày, trong mắt hiện lên từng tia ý cười, "Vậy thì ta không khách sáo với thúc nữa."
"Người một nhà, khách sáo gì chứ." Mi mắt của Hứa Tú Dương nhã nhặn, giống như một tiểu lão đầu hiền từ.
Đã mất rất nhiều thời gian ở từ đường, trước mắt đã gần đến hoàng hôn buổi chiều tà, Tiền Mộc Mộc vẫn còn nhớ thương chuyện về nhà nấu cơm, cũng không ở lại lâu.
Chào tạm biệt Hứa Tú Dương xong, thuận theo bờ dốc đi xuống dưới.
Băng qua từng bờ ruộng khô cằn, một phần nhỏ ruộng đã được tưới nước, có thể nhìn thấy rõ sự khác nhau của màu sắc.
Mọi người trong thôn vì để mùa thu đông có thể ăn nhiều rau dưa hoa quả hơn, mỗi ngày đều kiên trì tưới nước.
Đi men theo con đường nhỏ một đoạn, đến trước nhà mình.
Nhìn thấy Cố thẩm tử đứng trước cửa, Tiền Mộc Mộc cau mày.
"Ngươi đến nhà ta làm cái gì?"
Duỗi tay đẩy mạnh Cố Tiện Muội ra phía trước, động tác thô lỗ đến cùng cực, Cố thẩm tử nở nụ cười cực kỳ trơ trẽn.
"Hứa thẩm tử, ta nghe nói bây giờ ngươi thích làm việc thiện, nuôi miễn phí tiểu hài nhi giúp người khác. Dù sao thì lão đại nhà ta cũng đã bị ngươi gửi đến Tái Bắc, vậy thì ngươi không bằng giúp ta nuôi lão nhị luôn đi, mấy người môi giới kia mấy ngày nay vẫn đang loanh quanh ở các thôn bên cạnh, chưa rảnh đến đây, ngươi giúp một tay đi?"
Tiền Mộc Mộc híp mắt lại.
"Ngươi đừng buộc ta phải tát ngươi."
Đầu óc của Cố thẩm tử này bị phân ngâm rồi sao?
Đến cả nói chuyện cũng mang theo mùi phân.
Một lời không hợp là nổi nóng, còn đúng thật như trong thôn nói. Cố thẩm tử cụt hứng kéo kéo khóe miệng, đột nhiên cảm thấy mặt mũi bị tổn hại mà hét lên:
"Không nuôi thì không nuôi, làm gì mà hung dữ với người khác chứ đúng thật là..."
Bà ta lầm bầm, còn dùng sức véo Cố Tiện Muội một cái, "Đúng thật là tiện nha đầu vô cụng, còn không có bản lĩnh bằng tỷ ngươi. Ăn cơm trắng uống nước lã nhiều ngày như vậy, còn được miễn phí gửi đến chỗ của tiểu cô ngươi, đến lượt ngươi, cái gì cũng chẳng có."
Cố Tiện Muội sinh ra có làn da vàng, đôi mắt phượng, vừa nhút nhát vừa hiền như khúc gỗ, con bé bị véo đau, đuôi mắt đỏ hoe, nước mắt ầng ậng trong hốc mắt, nhưng không xinh đẹp đáng thương như Cố Tiểu Vũ.
Tưởng nhà nàng là nơi từ thiện sao? Tiền Mộc Mộc đột nhiên liếc mắt nhìn Cố Tiện Muội một cái, tâm như nước lặng.
Ngước mắt nhìn về phía Cố thẩm tử, nàng lạnh giọng nói:
"Cố thẩm tử, nếu ngươi thật sự không muốn giữ thể diện, ngày mai ta có thể tuyên truyền rộng rãi trong thôn giúp ngươi một phen."
Vốn dĩ là mang tâm lý may rủi, nghĩ rằng Tiền Mộc Mộc sẽ thương hại Cố Tiện Muội, giống như thương hại Cố Tiểu Vũ kia, kết quả tính toán đều tan thành mây khói còn bị đe dọa, Cố thẩm tử nở một nụ cười gượng gạo, bỏ chạy thục mạng.
Cố Tiện Muội bị bỏ lại, ánh mắt mong đợi nhìn Tiền Mộc Mộc, dường như đang cầu xin sự thương hại của nàng.
Tiền Mộc Mộc liếc mắt nhìn một cái, vòng qua đi vào viện, còn thuận tay đóng cửa lại.
Trong viện từng mùi thơm ngọt ngào bay tới, Tiền Mộc Mộc bước vào phòng bếp, nhìn thấy trên hai chiếc nồi lớn đều đang hấp thứ gì đó.
Lý Nha Nhi bận rộn từ sáng đến tối trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nhìn thấy mẹ chồng về, giữa mi mắt của nàng ấy mang theo ý cười, "Nương, đậu đỏ và đậu hà lan này sắp xong rồi, cơm con cũng đã trộn với bã ngô mang hấp lên rồi."
"Xin lỗi, đã ném hết việc cho con làm." Khuôn mặt của Tiền Mộc Mộc lộ ra vẻ áy náy.
Nàng xắn tay áo rửa tay, cầm lấy d.a.o thái đồ ăn cắt khoai tây đã gọt vỏ, cùng với mướp và bầu bí.
Lý Nha Nhi đang thêm củi vào lò, nghe vậy lắc đầu cười, "Thực ra không phải vậy đâu, lúc giữa trưa tướng công có giúp con, buổi chiều thì nhị thúc và tiểu cô bọn họ cũng có giúp bê củi vào, cho nên việc này không phải chỉ có một mình con làm."
Tiền Mộc Mộc mím môi, cười một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-181.html.]
"Các con đều vất vả rồi."
Trên mặt Lý Nha Nhi lộ ra nụ cười ngây ngô, trong lòng càng ngày càng thích ngôi nhà này. Mẹ chồng là người sáng suốt, còn biết cảm thông với sự vất vả của người khác, nhà sao lại không hòa thuận được?
Nàng ấy thật sự, thật sự đã gặp được một gia đình tốt.
Xẻng cơm đảo đều, xào hết rau, Tiền Mộc Mộc lại cùng Lý Nha Nhi bê cái chõ xuống, đổ đậu đỏ và đậu hà lan ra để nguội.
Sau một hồi bận rộn, trong lúc hơi thở của Tiền Mộc Mộc có hơi hổn hển lại không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nàng ngẩng đầu quét mắt nhìn trong viện.
"Sao lại không thấy ai cả?"
Lúc này đã là hoàng hôn chiều tà, bình thường đám hài tử đã trở về từ sớm, nhưng bây giờ lại không thấy một bóng dáng một đứa nào.
Lý Nha Nhi cũng có hơi ngơ ngác.
"Chiều nay con vẫn luôn bận rộn ở phòng bếp, không để ý nhiều đến tướng công bọn họ."
Lời vừa dứt, cửa viện bị đẩy ra.
Hứa Gia Thạch vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng nói: "Nương, không tìm thấy tam đệ."
Tiền Mộc Mộc cau mày lại.
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Hứa Gia Liên cũng chậm một bước đi vào viện, hai tay chống hông thở hổn hển, mồ hôi rơi từng hạt lớn xuống.
Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng, hít thở sâu tận mấy hơi, giọng nói yếu ớt nói: "Mấy mảnh ruộng nhà chúng ta, con đều đã đi xem qua rồi, nhưng hoàn toàn không tìm thấy người."
"Buổi trưa không phải các con đã nói với ta, Tiểu Lăng đang làm việc ở trong ruộng sao?" Tiền Mộc Mộc l.i.ế.m môi dưới, có hơi sốt ruột nói, "Thôi bỏ đi, ta đi tìm."
Người bước ra ngoài, trong đầu nàng vẫn không quên tìm kiếm những nơi mà Hứa Gia Lăng có thể đến.
Nhưng tìm hơn nửa ngày, mãi đến tận khi tia nắng cuối cùng lặn xuống, sắc trời dần dần sầm xuống, vẫn chưa tìm thấy người.
Tiền Mộc Mộc đứng cạnh một bờ ruộng, đầu lưỡi đẩy vào má trong, cau mày suy nghĩ kỹ về những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này.
Hôm qua nàng đánh xe bò loanh quanh gần nhà mình, mấy mảnh ruộng kia của Dương quả phụ đều ở cuối thôn, xuất hiện ở bên này cũng không có gì lạ.
Nhưng ruộng của nhà Ngô thẩm tử đều ở đầu thôn, không có lý do gì lại dạo loanh quanh ở cuối thôn, lại đúng lúc gặp phải Dương quả phụ đang gây sự?
Thời cơ không tránh khỏi quá trùng hợp rồi đi.
Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc lại không khỏi nhớ đến tin đồn Ngô thẩm tử mấy ngày nay đi khắp nơi tìm kế tử, nhưng hoặc là chê tiểu hài nhi quá ngốc không ưng, hoặc là ưng, nhưng người ta lại không bằng lòng muốn cho quá kế.
Càng nghĩ càng thấy không ổn, Tiền Mộc Mộc quyết định ngay lập tức đến nhà Ngô thẩm xem xét một phen.
…
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nào, con mau ăn đi, đây là bánh Trung Thu ta lên trên trấn mua, con nhất định chưa từng ăn bao giờ."
Ngô thẩm tử tiếp đón nhiệt tình đến cực điểm, cầm một cái miếng bánh Trung Thu đưa đến bên miệng Hứa Gia Lăng.
Đối mặt với đồ ăn vặt cùng bánh ngọt đầy bàn, Hứa Gia Lăng ngoảnh mặt làm ngơ, hất đầu sang một bên tránh chiếc bánh Trung Thu đưa tới kia.
Một đôi mắt hạnh hơi hếch xuống, trong mắt hàm chứa vô tận băng giá, thằng bé ra sức vùng vẫy với sợi dây phía sau, lạnh giọng nói: "Thả ta ra."
Thằng bé vùng vẫy đến mức tay cũng đỏ lên, trái tim của Ngô thẩm tử cũng theo đó mà siết chặt, nàng ấy đau lòng liên tục dỗ dành: "Con đừng kích động đừng kích động, ta không có ác ý, ta chỉ muốn con làm hài tử của ta."
"Không phải con thích luyện võ sao, nếu con bằng lòng làm hài tử nhà ta, ngày mai ta sẽ đi tìm võ quán cho con đi học, vóc người con nhỏ yếu, nhà ta nhiều lương thực, ta nhất định sẽ cho con ăn no đến mức thân thể khỏe mạnh."
"Hài tử, nương con có quá nhiều hài tử, đặc biệt là nam hài, con thử nghĩ mà xem một cái bánh màn thầu bẻ ra có thể chia cho con được bao nhiêu phần? Nhưng nếu con theo ta, tất cả đồ ăn đồ dùng trong nhà đều là của con, ta cũng sẽ nuôi con khôn lớn thật tốt, Tiểu Lăng, con suy nghĩ một chút đi?"