Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:03:41
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Mộc Mộc cười đưa ba người đến một chỗ trong tiệm điểm tâm sáng, gọi bánh bao hấp, còn có mì chay.
Thức ăn được bưng lên bàn, ba tiểu tử kia còn có chút câu nệ, do dự không biết có nên ăn hay không.
Đại ca đã nói những thứ bên ngoài đều không phải miễn phí, vậy đều phải dùng tiền bạc mua, mì này ngửi thấy thơm quá thơm, nhất định là rất đắt đi...
Ở chung lâu, Tiền Mộc Mộc cũng biết bọn nhỏ đều đang suy nghĩ gì, nàng luôn nhấn mạnh có thể ăn, còn thuận tiện nhét đũa vào tay mỗi người.
Lúc này bọn họ mới thận trọng gắp một đũa, nhét vào trong miệng.
Thấy bọn nhỏ ăn, Tiền Mộc Mộc cũng cầm đũa lên, trộn đều mì lên rồi ăn từng miếng lớn, bánh bao hấp cũng không buông tha.
Hì hì hục hục, uống hết cả canh mì.
Ăn uống no đủ, bụng ba đứa nhỏ đều tròn vo.
Tiền Mộc Mộc buồn cười vỗ vỗ cái bụng bự của Hứa Gia Thạch, cố ý trêu chọc: "Ai nha nha, đây là mang thai mấy tháng vậy?"
Biết mẫu thân đang đùa giỡn với mình, Hứa Gia Thạch đỡ eo, ánh mắt sáng lấp lánh, phối hợp nói: "Sắp sinh rồi, mẫu thân mau giúp một chút."
Không nghĩ tới Tiểu Thạch Đầu lại hùa theo thuận miệng như vậy, Tiền Mộc Mộc lại sửng sốt, nhanh chóng nở nụ cười, Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo ở bên cạnh cũng theo đó mà nở nụ cười.
Chơi đùa một lát, Tiền Mộc Mộc dẫn theo ba đứa nhỏ đi vào một cửa hàng điểm tâm, chọn lựa hai cái bánh Trung thu gói lại, xách theo cùng nhau đi tới cuối hẻm Đông Nam.
Hứa Gia Thạch cắn ngón trỏ, thèm nhỏ dãi nhìn bánh Trung thu trong cái làn nói: "Nương, con có thể..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị cắt ngang.
"Không thể."
Tiền Mộc Mộc gánh đòn gánh, đưa tay xoa xoa đầu Hứa Gia Thạch, "Tứ đệ con nó không được nghỉ, nương mua bánh Trung thu này một là vì nhân tình, hai cũng là muốn để Tiểu Phục nếm thử bánh Trung thu, nó không thể về nhà cùng chúng ta ăn Tết, đã đủ thảm rồi, con ngoan một chút được không?"
Hứa Gia Thạch gật đầu lia lịa.
"Thạch Đầu ngoan nhất."
Tiền Mộc Mộc hé miệng cười.
"Thật sự là nhi tử ngoan của nương."
Đi đến trước cánh cửa lớn sơn đen như mực cuối hẻm Đông Nam, Tiền Mộc Mộc đưa tay gõ vang.
Qua một hồi lâu.
Bên trong mới truyền đến động tĩnh.
Bước chân vội vàng, mang theo vài phần vội vàng.
Cửa viện mở ra, đập vào mắt là Hứa Gia Phục.
Tiền Mộc Mộc sáng mắt lên, đưa tay xoa xoa đầu nó, "Tiểu Phục, làm sao con biết là chúng ta tới?"
Mắt Hứa Gia Phục cong cong, yên lặng hưởng thụ sự ôn nhu của mẫu thân nhà mình, nó nghe vậy ngọt ngào nói: "Hôm qua tiên sinh nói, còn có một ngày nữa là trung thu, hôm nay lại là họp chợ, nương nhất định sẽ tới."
Tiền Mộc Mộc lại vuốt vuốt, liền thu tay lại, hỏi: "Tiên sinh có ở đây không?"
"Có, hôm nay hắn dậy rất sớm." Hứa Gia Phục nắm tay Tiền Mộc Mộc: "Nương, con dẫn người đi."
"Được."
Tiền Mộc Mộc thuận theo, buông đòn gánh xuống ở bên trong cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đi tới tiền sảnh, chỉ thấy trên bàn nhỏ đặt trà nóng.
Ngồi ở trên, Tô Nam Chiết lười nhác, thấy người đến thì ngồi ngay ngắn, chắp tay.
"Hứa phu nhân, đã lâu không gặp."
Tiền Mộc Mộc mỉm cười, đặt bánh Trung thu mua trong cửa hàng lên bàn đẩy tới, "Sắp đến tết Trung thu nên ta mới mua chút bánh Trung thu, mọi người cùng nhau ăn một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-175.html.]
"Làm phiền ngươi phí tâm."
Tô Nam Chiết cười có chút ngượng ngùng, hắn lại nói: "Ta đoán hôm nay ngươi sẽ đến, ta liền ở đây nói chuyện với ngươi luôn. Ngày lễ Trung thu chính là ngày đoàn viên, thời gian Hứa Gia Phục sống ở chỗ ta tuy ngắn, nhưng có thể nhìn ra được là nền tảng vững chắc, cho nên ta dự định cho hắn nghỉ hai ngày, để hắn trở về ăn tết xong lại đến."
Có thể nghỉ?!
Tiền Mộc Mộc sinh lòng cảm kích, nói tiếng cảm ơn.
Nâng chung trà lên nhấp một ngụm, Tô Nam Chiết nói về tình hình học tập gần đây của Hứa Gia Phục, Hứa phu nhân là phụ huynh của học sinh, có một số tình huống vẫn phải nói rõ ràng.
Trong tiền sảnh, các phụ huynh nói chuyện.
Hứa Gia Thạch nhảy đến bên cạnh Hứa Gia Phục, ôm bả vai nó: "Tứ đệ, thời gian này đến trường học, thế nào?"
Hứa Gia Phục một lòng đặt ở trên người mẫu thân, lúc này mới chú ý tới nhị ca và ngũ đệ, còn có tiểu muội đều tới, trên mặt nó nở nụ cười: "Tốt lắm, Tô tiên sinh rất lợi hại, ta học được không ít thứ."
"Rất tốt, tiểu tử đệ." Hứa Gia Thạch tán thưởng một câu, ánh mắt đánh giá tiểu viện, hoàn cảnh thanh u lịch sự tao nhã.
Mặt mày Hứa Gia Phục lộ vẻ ghét bỏ, hất cánh tay kia ra: "Thôi đi, nương thích nhất là huynh. Nếu huynh muốn tới nơi này học tập, nương không nói hai lời khẳng định sẽ lập tức nộp tiền."
Hứa Gia Thạch sờ chóp mũi, cười hắc hắc: "Sách toàn là đồ chết, ta không học được thứ đó."
Hứa Tiểu Bảo kéo kéo góc áo Hứa Gia Phục, nỉ non kêu: "Tứ ca ca."
"Ừm? Sao vậy tiểu muội?" Hứa Gia Phục xoay người, rất kiên nhẫn.
Hứa Tiểu Bảo cắn môi một cái: "Lần này huynh không ở nhà, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, Cố Tiểu Vũ tỷ ấy đã đi đến một nơi rất xa rất xa."
Tam ca ca Tứ ca ca là người có quan hệ tốt nhất với Cố Tiểu Vũ, trước kia Tứ ca có lời gì đều sẽ nói với cô bé, hiện tại xảy ra loại chuyện này, cô bé cũng muốn nói với Tứ ca ca.
Nếu như không nói, Tứ ca ca cũng quá đáng thương.
Ý cười treo ở đuôi lông mày biến mất, ánh mắt Hứa Gia Phục ngưng lại trong nháy mắt, nó kéo khóe miệng: "Cố Tiểu Vũ đi nơi nào?"
"Tắc Bắc, nàng đi Tái Bắc." Hứa Gia Thạch chen vào, giọng điệu không hề để ý: "Nương đưa đi. Tên trộm kia đã gây cho nhà chúng ta không ít phiền toái, bây giờ nghĩ lại là thấy đau cả đầu rồi."
Ăn trộm?
Hứa Gia Phục bắt lấy điểm mấu chốt, nó nhíu mày.
Môi khẽ mở, nỉ non nói: "Xem ra ta không ở trong nhà, khoảng thời gian này, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện..."
Bên kia, trò chuyện cũng xong rồi.
Tiền Mộc Mộc đi tới, lần lượt sờ đầu mấy đứa nhỏ.
"Các con ngoan ngoãn ở đây, nương đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hết cái mẹt cái làn rồi tới đón các con về nhà."
Bốn tiểu tử không muốn xa mẫu thân nhà mình, lúc này liền la hét muốn đi theo, lại bị Tiền Mộc Mộc ngăn lại.
"Các con đi, ta cũng không có cách nào chuyên tâm bán đồ được, ngoan ngoãn, nương lập tức sẽ tới đón các con."
Nương nhà mình đã nói như vậy, đám tiểu tử kia cũng không ngoan cố nữa.
Lại nói tiếng cảm ơn với Tô Nam Chiết, Tiền Mộc Mộc đi tới cửa cầm đòn gánh lên, đi dọc theo ngõ nhỏ.
Dằn giọng hét to vài tiếng, càng đi càng sâu vào trong ngõ nhỏ, thẳng đến trước một căn nhà bỏ hoang, Tiền Mộc dừng lại, lưu ý xung quanh hồi lâu.
Sau khi xác nhận không có người theo dõi, cũng không có ai đi qua, mới mở bảng điều khiển, nhanh chóng bán hết đồ đan mang đến, sau đó lại mua bột mì làm bánh trung thu và một ít đồ dùng sinh hoạt, cùng với các loại lương thực, bình gia vị linh tinh trong hệ thống siêu thị.
Một hơi mua đủ tất cả, Tiền Mộc Mộc nhét vào trong cái gùi.
Đi vòng quanh ngõ nhỏ ra ngoài, lại đợi một đoạn thời gian mới đi đến trước cánh cửa sơn đen gõ vang.
Cánh cửa trong khoảnh khắc được mở ra.
Bốn tiểu tử kia giống như là chắn ở trước cửa, một mực chờ nàng trở về, trong lòng Tiền Mộc Mộc sụt xuống một góc, giữa lông mày treo nụ cười dịu dàng.
"Chúng ta về nhà thôi."