Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:03:39
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không còn gì để xem, mọi người cũng đều tự tản ra.
Ngô thẩm xoa xoa da đầu bị kéo đau, nhe răng trợn mắt, vòng qua bờ ruộng bò lên trên sườn núi, đi đến nửa đường thì gặp Mã A Muội.
Nàng ta tức giận trợn trắng mắt, không muốn phản ứng.
Vòng qua, trực tiếp muốn đi.
Mã A Muội vội vàng đuổi theo, oán giận nói: "Sao ngươi lại làm chuyện đó? Không phải bảo ngươi đi kiếm thiện cảm trước mặt đại tẩu ta sao, sao ngươi lại tự mình gây chuyện?"
Ngô thẩm hạ tay xuống, dừng bước chân.
"Trước đây Hứa thẩm từng nói với ta ở trong núi, bảo ta đừng nghĩ đến chuyện để con nhà nàng làm con thừa tự nữa. Vừa rồi đều là ngươi xúi giục nên ta mới đi. Nhưng ngươi nhìn xem, ta đã đánh nhau với Dương quả phụ rồi, nàng vẫn là một bộ Bồ Tát ngồi trên xe bò, loại người này căn bản không đả động được, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa."
Nói xong, nàng ta kéo người trước mắt ra muốn đi.
Mã A Muội vội vàng đi theo.
"Đây căn bản cũng không thể trách ta được, nếu không phải chính ngươi xúc động, chuyện này cũng không đến mức hỏng bét như thế."
Thấy người thờ ơ, nàng ta cắn răng nói: "Còn có một biện pháp cuối cùng!"
Trước đó bị trêu đùa nhiều lần, Ngô thẩm tử không có ý định tin nữa, lại thấy vẻ mặt chắc chắn của nàng ta.
"Sở dĩ đại tẩu của ta không chịu đồng ý, đơn giản là vì không tin. Tục ngữ nói rất đúng, mắt thấy mới là thật, nếu như nàng nhìn thấy nhà ngươi nhiều lương thực, còn có thể không động lòng sao?" Mã A Muội nói.
Ngô thẩm nghi ngờ: "Ngươi lại xúi ta cái gì nữa."
Bị người chất vấn, Mã A Muội vung ra đòn sát thủ.
"Ngươi rốt cuộc có muốn nhận nuôi Hứa Gia Lăng hay không?"
"Đương nhiên là muốn!" Ngô thẩm vô cùng kiên định.
Mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ Hứa Gia Lăng kia, nàng ta luôn không ngăn được động tâm, đứa nhỏ nhu thuận như vậy, nên là hài tử nhà nàng ta mới đúng.
Thân thể nhỏ như vậy, gầy còm.
Hứa thẩm tuyệt đối không biết nuôi, nếu như đưa cho nàng ta nuôi, nhất định có thể nuôi đến trắng trẻo mập mạp, tai to mặt lớn.
Mã A Muội thấy thế, cười rất thoải mái.
"Vậy là được rồi, chúng ta phải ôm loại tâm tư kiên định này, mới có thể đạt được mục tiêu của mình, ta nói cho ngươi biết, chúng ta như vậy..."
...
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng.
Trong không khí xuất hiện ý lạnh nhàn nhạt.
Tiền Mộc Mộc liền bò xuống giường, lúc dùng nước lạnh rửa mặt người run lập cập, bưng cháo gạo kê đặt trên bếp lên uống từng ngụm nhỏ.
Tuy nói là xe bò nhà mình, nhưng vì có thể chạy tới trấn trên vào buổi trưa, vẫn là sớm xuất phát mới được, nếu không buổi chiều trở về thì trời đã tối.
Lý Nha Nhi lau bếp lò, trên mặt nở nụ cười thuần khiết tươi sáng như hoa lê trắng, "Nương, hôm qua người cho con túi đậu đỏ và đậu hà lan kia, tối hôm qua con đã ngâm rồi, lát nữa người đi con sẽ hấp lên."
Tiền Mộc Mộc khẽ nhếch khóe môi, cười nhạt một tiếng.
"Nha nhi, vất vả cho con rồi."
Lý Nha Nhi ngại ngùng cười.
"Không vất vả chút nào, con dâu có thể làm con dâu của ngài, mới là phúc phận của con dâu. Hơn nữa, những thứ này đều là con dâu nên làm, ngài trên đường cẩn thận chút."
"Ta biết, con cũng đừng quá mệt mỏi, trong nhà còn có những người khác có thể thay con chia sẻ." Tiền Mộc Mộc nói, đem một chút cháo cuối cùng cho vào bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-174.html.]
Đi ra bên ngoài, Hứa Gia Liên đã sắp xếp xong xe bò, trên xe bò còn thả mấy cái mẹt gì đó, đều là do Hứa Gia Liên tranh thủ đan ra.
Nàng ngồi lên, kéo dây dắt bò.
Hứa Gia Liên lo lắng, dặn dò Hứa Gia Thạch: "Nhị đệ, đệ đi trấn trên nhất định không được nghịch ngợm gây sự, ngoan ngoãn đừng gây thêm phiền toái cho nương, biết không?"
Hứa Gia Thạch bĩu môi: "Đại ca, tiểu muội và Ngũ đệ cũng đi, ngươi vì sao chỉ dặn dò một mình đệ? Bất công."
Hứa Gia Liên giơ tay, thưởng cho cái dố đầu.
"Còn không phải bởi vì đệ không khiến người ta bớt lo nhất sao, thành thật một chút đi, lên trấn cũng đừng la hét chạy tới nơi này chạy tới nơi kia, đừng để nương lo lắng vì đệ."
Lại một lần nữa bị dặn dò, Hứa Gia Thạch lẩm bẩm: "Được rồi được rồi, ta biết rồi."
"Ngồi xuống, chúng ta xuất phát." Tiền Mộc Mộc quay đầu nói với Hứa Gia Liên, "Hai con ngủ thêm lát nữa, dậy sớm như vậy mà."
Vừa dứt lời, Tiền Mộc Mộc vung roi lên.
Con bò chậm rãi đi về phía trước, xe bò bắt đầu di chuyển.
Đưa mắt nhìn theo mẫu thân nhà mình đi xa, Lý Nha Nhi ôm ngực.
"Được rồi, đừng lo lắng, nương làm việc là ổn thỏa nhất." Hứa Gia Liên an ủi một câu, ôm bả vai Lý Nha Nhi, đi vào trong viện.
...
Xe bò chạy đến đầu thôn, vừa vặn đụng phải Hoàng bá, Tiền Mộc Mộc nhìn không chớp mắt, vội vàng đánh xe bò đi lên con đường trên trấn.
Nhìn chiếc xe bò chậm rãi chạy qua trước mắt, Hoàng bá sửng sốt, có chút hoài nghi ánh mắt của mình, lão vung roi đuổi theo.
Thấy rõ là Tiền Mộc Mộc, đầu óc lão như bị sét đánh trúng một cái, không dám tin vào mắt mình, vốn nghĩ lần này lão nhất định phải nhục nhã Hứa Tiền thị một phen trước, sau đó lại xẻo chút thịt mới được.
Không ngờ Hứa Tiền thị lại tự mình kiếm được xe bò, cái này khác gì tát vào mặt lão?!
Bàn tính thất bại, Hoàng bá không nhịn được, khóe miệng cười cố làm ra vẻ nói: "Xe bò này của ngươi nhìn rất cũ, cũng không biết là đi đâu trộm được, Hứa tiền thị, ta khuyên ngươi mau đi tới trước mặt Lý Chính các ngươi khai thật đi, bằng không nếu chủ tìm tới cửa, đến lúc đó ngươi sẽ khó coi."
Tiền Mộc Mộc vung roi, không thèm quan tâm đến lão.
Hoàng bá cắn răng: "Hứa Tiền thị ngươi không coi ai ra gì cũng phải có giới hạn, ngươi là tiện nhân, lai lịch xe bò này của ngươi khẳng định không sạch sẽ, ngươi hầu hạ bao nhiêu người mới lấy được? A! Ngươi có ti tiện hay không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa dứt lời, Tiền Mộc Mộc ghìm chặt xe bò.
Nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hoàng bá, trong mắt không chứa chút độ ấm nào.
"Bình thường ta không động thủ với lão nhân, nhưng nếu ngươi còn dám đổ nước bẩn lên người ta, ta có thể cho ngươi trải nghiệm một chút độ điên của ta."
Chỉ cần Hoàng bá trẻ lại mười bảy mười tám tuổi, nàng tuyệt đối sẽ nhấn người xuống đất, dạy lão cách tôn trọng người khác.
Ánh mắt lạnh băng như nhìn người chết, Hoàng Bá bỗng có chút sợ hãi, cổ họng khô khốc như bị thứ gì đó chặn lại, ho khan vài tiếng.
Hoàng bá này cũng đã xấp xỉ tuổi với trưởng thôn, Tiền Mộc Mộc không muốn so đo với loại người già tuổi cao này, khẽ vung roi tiếp tục lên đường.
Một đường đi về phía trước, đường sá xa xôi.
Ba đứa nhỏ lúc đầu ồn ào ầm ĩ, sau đó xung quanh tối đen như mực, nhàm chán nằm trên xe bò dựa sát vào nhau, dần dần ngủ thiếp đi.
Chân trời, dâng lên ánh sáng bạc.
Khi mặt trời mọc, xe bò đã đi tới trấn trên.
Xe bò không thể vào trong trấn, Tiền Mộc Mộc tìm một tiểu ca cho trâu ngựa ăn, đưa mấy đồng tiền trông giúp.
Cầm lấy giỏ và mẹt trên xe, dùng đòn gánh khiêng hết lên, nàng dẫn ba đứa trẻ lên trấn trên.
Hứa Gia Thạch rất ít khi có cơ hội lên trấn trên, Hứa Tiểu Bảo và Hứa Gia Tề từ khi sinh ra chưa từng ra khỏi thôn Lộ Sơn, nên rất tò mò về mọi thứ.
Nhìn chung quanh, ánh mắt sáng lấp lánh.