Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:03:28
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến giữa trưa, trời nắng gay gắt.
Thông nước dưới chân núi xong, mọi người đều bận rộn gánh nước, đi tưới cho ruộng đất, sau đó trồng một ít rau dưa hoa quả gì đó, mấy hài tử của Hứa gia cuối thôn cũng không rảnh rỗi.
Đứa lớn gánh nước, đứa nhỏ đào đất, phối hợp với nhau. Dọn dẹp xong một mẫu ba phần đất của nhà mình.
Đợi đến khi xong việc, trên mặt mấy hài tử đầy bụi bặm chống cuốc, gánh thùng trở về nhà.
Tiền Mộc Mộc đang bận rộn xào rau trong bếp, nghe thấy tiếng động mấy hài tử về, múc một chút rau cuối cùng trong nồi vào đĩa, lau tay vào tạp dề, bước ra ngoài.
Mấy tiểu gia hoả đều ngồi xổm ở chỗ cống thoát nước, cầm một cái gáo bầu, phối hợp đổ nước rửa tay cho nhau, nhìn thấy thân nương nhà mình đi ra, vừa ngọt vừa ngoan gọi một tiếng.
Tiền Mộc Mộc tiện miệng trả lời, đi đến bên cạnh Hứa Gia Lăng.
"Tiểu Lăng, nương có chút chuyện muốn nói chuyện với con."
Nhìn nương thân nhà mình một cái, Hứa Gia Lăng đang rửa tay, miệng vâng dạ một tiếng.
Tiểu tử này đúng thật là lạnh lùng, trong mắt Tiền Mộc Mộc hiện lên nụ cười mang theo vài phần cưng chiều, đưa tay xoa cái đầu kia.
"Lúc trước ta viết một bức thư, nhờ người đưa Cố Tiểu Vũ đi Tái Bắc, người kia có việc trong người đi rất gấp, thế nên Cố Tiểu Vũ bây giờ đã không còn ở nhà chúng ta nữa."
Bàn tay trên đầu xoa loạn xạ không tổ chức, cuộn theo hơi ấm áp như ánh mặt trời, ngũ quan cứng rắn của Hứa Gia Lăng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, nghe xong cũng không có phản ứng gì, giọng điệu thậm chí còn có chút lãnh đạm.
"Rất tốt, đi rồi nhà chúng ta cũng yên tĩnh."
Nhìn thái độ của thằng bé, Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một chút, nói bổ sung: "Ta nghe Tiểu Ngũ nói, hình như con vẫn còn tiếc nuối vì lúc trước không được ăn kẹo que mà canh cánh trong lòng, khi nào ta mua nhiều thêm mấy que cho con, được không?"
Hứa Gia Lăng có hơi sửng sốt.
Thằng bé vốn dĩ là chơi chút tính tình mới muốn đòi ngũ đệ, cũng không nghĩ sẽ thật sự có được, không ngờ ngũ đệ thế mà lại nói với nương, hiếm có được nhất là nương vậy mà lại nhớ trong lòng.
Khóe miệng của Tiền Mộc Mộc treo nụ cười, lại nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Được rồi, đừng ngẩn người nữa. Nhanh rửa tay sạch sẽ, chúng ta ăn cơm thôi."
"Vâng." Giọng của Hứa Gia Lăng khàn khàn.
Trời hạn hán, oi bức không thôi.
Không một ai muốn ở trong nhà.
Tất cả đều bưng một cái bát, ai nấy đều co người ở chỗ râm mát ăn cơm.
Tiền Mộc Mộc đứng ở cửa viện, vừa ăn cơm, vừa tám chuyện thị phi trong thôn với Trương thẩm tử ở phía xéo đối diện cửa.
Sau khi đến đây, cuộc sống quá yên bình, cũng không có điện thoại di động máy tính gì đó để tiêu khiển, khiến nàng cũng thích nghe chuyện thị phi để g.i.ế.c thời gian.
Cửa viện Đường gia, một cái đầu nhỏ thò ra.
Bưng một cái bát sứ nhỏ, chạy lon ton tới.
Khoảng thời gian trước chỉ có thể mặc y phục cũ của Hứa Gia Thạch, bây giờ lại mặc y phục mới vừa người, Thặng Phạn mi mày cong cong, cười còn rực rỡ hơn cả mặt trời đang treo cao.
Thằng bé giọng giòn vang, lại lễ phép gọi:
"Hai vị thẩm thẩm!"
"Ôi chao! Đây không phải Thặng Phạn sao!" Trương thẩm tử vừa trêu chọc vừa khoa trương mà nói đùa, "Còn mặc y phục mới nữa kìa, bá nương cháu đối xử với cháu thật tốt!"
Khóe miệng của Tiền Mộc Mộc cong lên cười, ánh mắt rất ấm áp nhìn chăm chú vào Thặng Phạn, dịu dàng nói: "Đến tìm Tiểu Thạch Đầu đúng không, nó đang ăn cơm trong nhà đấy, mau vào đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-169.html.]
"Vâng!"
Thặng Phạn chạy như bay vào trong viện của Hứa gia, ngồi chen cùng một chiếc ghế với Tiểu Thạch Đầu ca, cùng ăn đồ ăn trong bát của nhau.
Nhìn vào viện nhà mình một cái, khi Tiền Mộc Mộc quay đầu lại, Trương thẩm tử đã lại gần, thì thầm nhỏ bên tai:
"Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem, từ khoảng thời gian trước khi Thặng Phạn được trưởng thôn khen trước mặt cả thôn, thái độ của thẩm tử Đường gia kia đối với Thặng Phạn quả thật là thay đổi nghiêng trời lật đất."
"Không chỉ bữa nào cũng có thể ăn cơm, mà còn có phòng riêng, nghe nói y phục mới mà Thặng Phạn mặc trên người hôm nay, còn là y phục Tết mà thẩm tử Đường gia chuẩn bị cho thân nhi tử của nàng ta!"
Lời vừa dứt, cửa viện Đường gia lại mở ra.
Đường thẩm chỉ đứng trên bậc thềm nhà mình, cười rất thân thiện về phía bên này, xoa tay dè dặt nói: "Hứa thẩm tử, Thặng Phạn nhà chúng ta thêm phiền phức cho ngươi rồi, hài tử này chỉ thích chơi cùng Tiểu Thạch Đầu, ngươi xem ta này, còn thật ngại quá."
"Hài tử chơi được cùng nhau là chuyện tốt, không có gì phiền phức cả, đều là người cùng thôn cả, đừng khách sáo như vậy." Tiền Mộc Mộc cười rất hiền hậu, đặc biệt thân thiết tốt bụng.
"Đúng vậy đúng vậy!" Trương thẩm tử tiếp lời, hắng giọng nói: "Vừa nãy ta nhìn y phục trên người Thặng Phạn, hoa văn kiểu dáng gì đó rất đẹp, người làm bá nương như ngươi đúng thật là không có gì để nói, lòng dạ đúng thật là lương thiện."
Tiếng gào to chói tai, Tiền Mộc Mộc nghiêng người sang một bên, kéo khóe miệng gật đầu qua loa nói: "Đúng vậy đúng vậy, chính là như vậy."
Được Trương thẩm tử trước nay hay nói nhiều khen ngợi, Đường thẩm tử cười không khép được miệng, mắt kia cong thành hình trăng khuyết, khiêm tốn vẫy vẫy tay.
"Nào có nào có. Ta chỉ thấy hài tử này rất đáng thương, lại nói đều là người nhà mình, ta cũng là người làm nương, cũng thật lòng thương hài tử đó như thân nhi tử."
Nói chuyện đơn giản vài câu, Đường thẩm tử lại về viện nhà mình.
Trương thẩm tử lại quay đầu, lại gần hỏi nhỏ: "Còn cái gì mà thật lòng thương... Nói những lời như vậy, ngươi nói xem trong lòng nàng ta có tin không?"
Tiền Mộc Mộc nhún vai.
"Không biết, mặc kệ trong lòng nàng ta nghĩ cái gì. Dù sao bây giờ Thặng Phạn có thể sống một cuộc sống yên ổn hơn một chút, là đã đạt mục đích chúng ta muốn rồi, không phải sao?"
Trương thẩm tử nghĩ một chút, "Ngươi nói cũng không sai, cho dù thật lòng hay giả ý, dù sao Thặng Phạn có thể sống cuộc sống như vậy, quả thật đã rất tốt rồi."
Hai người nói chuyện linh tinh một lúc, ăn cơm xong lại tách ra.
Thời gian buổi chiều, gần như người cả thôn đều đang làm cùng một chuyện, đó là gánh nước tưới cho ruộng đất nhà mình.
Tiền Mộc Mộc trốn trong phòng riêng của mình, mua một ít hạt giống trên siêu thị trực tuyến, có cải xanh nhỏ, cải bắp, rau mùi vân vân.
Những hạt giống này chỉ cần rắc xuống ruộng, thường xuyên tưới nước là được.
Sau khi xong việc ở ruộng nhà mình, thời gian còn rất sớm, Tiền Mộc Mộc lại gọi Hứa Gia Liên, cùng đi vào núi chặt một ít gỗ, dự định dựng một cái chuồng lớn ở hậu viện.
Toàn nhà cùng bận rộn, làm việc rất nhanh.
Đến gần chiều tối, khung của cái chuồng lớn được dựng xong, chỉ còn dư lại phía trên chưa phủ rơm rạ.
Ở giữa có một hàng rào bằng cột gỗ coi như ngăn cách, một bên nhốt con lợn rừng nhỏ, một bên nhốt con bò vàng mới đến hôm nay.
Sắp xếp xong con bò vàng mới mua về, Tiền Mộc Mộc lộ ra nụ cười hài lòng.
Cửa tiền viện, vang lên tiếng gõ cửa liên tục.
Cả nhà đều đi về phía trước.
Toàn Bách Xuyên đứng trong viện, nhìn thấy vẻ mặt thong thả của Tiền Mộc Mộc đi từ hậu viện đến, giọng điệu bất lực hỏi: "Sư phụ, người quên gì đúng không?"
Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, "Gì? Quên cái gì?"
Cả ngày hôm nay nàng đều loanh quanh trong nhà, trong núi và trong ruộng, hình như không quên gì cả…
Toàn Bách Xuyên xoa trán: "Đi nhà trưởng thôn ăn cơm!"