Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:03:24
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm sau.

Gió sớm mai, cuốn theo chút mát mẻ.

Thôn chìm trong yên tĩnh và hòa thuận, có lẽ những ngày này mọi người đều mệt muốn chết, mọi người trong thôn hiếm khi được ngủ nướng.

Trong lòng nhớ thương chuyện thông nước, Tiền Mộc Mộc dậy rất sớm, Lý Nha Nhi còn dậy sớm hơn nàng, đang bận rộn trong phòng bếp, cơm sáng cũng đã nấu xong.

Hôm nay mặc dù có thể sẽ thông nước, nhưng sáng sớm trong nhà vẫn cần dùng nước, Hứa Gia Liên dậy từ khi trời còn chưa sáng, mò đêm gánh đầy vại nước, ăn qua loa vài miếng rồi cầm d.a.o chặt củi đi vào trong núi.

Trước mắt đã vào mùa thu, qua vài ngày nữa hắn sẽ đi cùng Hứa Tri Lễ đến huyện Phúc An, phải nhân lúc còn có thể giúp làm việc nhà, thì làm thêm nhiều việc một chút, đến lúc đó nương và các đệ đệ muội muội cũng nhẹ nhàng hơn.

Tiền Mộc Mộc ngồi dưới mái hiên ăn cơm sáng, Lý Nha Nhi cầm một chiếc ghế đẩu ngồi ở chỗ cống thoát nước, giặt y phục bẩn thay ra ngày hôm qua.

Mấy hài tử cũng lần lượt tỉnh dậy, không ồn không ào mà rửa mặt, lại tự tay múc một bát cháo gạo kê, ngồi bên cạnh thân nương nhà mình, yên tĩnh ăn cháo.

Ăn xong, mọi người ra khỏi nhà.

Tiền Mộc Mộc cũng chào Lý Nha Nhi một tiếng, rồi đi lên sau núi.

Một đường leo lên đỉnh núi, trưởng thôn và Lý Chính đã đến rồi, còn có mấy thanh niên tráng hán đang đào đoạn đường nhỏ cuối cùng.

Ba người lại vạn lần cẩn thận, kiểm tra từ trên xuống dưới, đảm bảo thật sự làm đến bước không chút sơ hở.

Sau khi kiểm tra bằng tay hết lần này đến lần khác, trưởng thôn nghiêm mặt bảo mấy người bắt đầu đào, nhìn thấy cái cuốc càng lúc càng gần hồ nước, tim mọi người đều kéo căng lên.

Cuốc cuối hạ một cuốc xuống, suối nước như tìm thấy chỗ hở, ào ào chảy ra ngoài, mấy thanh niên tráng hán vội vàng chuyển đá đến đắp xung quanh, để tránh nước chảy lâu khiến xung quanh sụp lún.

Tiền Mộc Mộc cũng bước lên giúp chuyển đá, trưởng thôn và Lý Chính cũng không chịu thua kém, mọi người bận rộn một phen, cuối cùng cũng đắp xong chỗ nguồn nước.

Làm xong chuyện này, y phục của mọi người cũng ướt hơn phân nửa, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng.

Tiện tay vỗ vết nước trên y phục, Lý Chính vốn luôn lạnh lùng cũng cười lên: "Các vị, xuống dưới nhìn xem thử."

Trưởng thôn vuốt râu, mi mày cong cong: "Đúng là nên đi xuống xem xét một chút. Hứa Tiền thị, chúng ta đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc gật đầu: "Vâng."

Mọi người cùng theo dòng nước đi xuống dưới.

Nhờ có những ngày này, mọi người đều rất chú tâm vào chuyện này, lại công thêm cận thẩn kiểm tra nhiều lần, dòng nước chảy thẳng đến hồ nước dưới chân núi, ở giữa không có hiện tượng nước chảy tách ra, hoặc là đá đắp lên bị sập.

Đi đến chân núi, mới phát hiện xung quanh hồ nước tụ tập rất nhiều người, gần như người của cả làng đều đến, già trẻ lớn bé.

Nhìn thấy nước trong hồ càng ngày càng nhiều, trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ vui mừng hân hoan, Tiền Mộc Mộc mắt tinh nhìn thấy mấy hài tử nhà mình cũng đến rồi.

Đứng cùng nhau, đang hưng phấn vẫy tay về phía nàng.

Tiền Mộc Mộc cười rồi giơ tay đáp lại, nói với trưởng thôn một tiếng, định đi về phía mấy đứa hài tử mình, lại bị trưởng thôn gọi lại.

"Chiều nay ngươi đừng nấu cơm tối, dẫn mấy hài tử nhà ngươi đến nhà ta, cả đại gia đình chúng ta cũng đã lâu lắm rồi chưa tụ tập cùng nhau ăn cơm.”

"Nhân dịp có chuyện đại hỷ này, chúng ta tụ tập một phen, mấy ngày nay ngươi giúp đỡ trong thôn không ít, người làm trưởng thôn như ta này, còn chưa kịp cảm ơn ngươi."

Trưởng thôn mời ăn cơm, tất nhiên không thể từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-167.html.]

Huống hồ bữa tiệc này chắc chắn không chỉ mời mình nhà nàng.

Tiền Mộc Mộc cũng không do dự nhiều, mỉm cười gật đầu đồng ý xong, liền đi đến bên cạnh mấy hài tử nhà mình, sờ đầu từng đứa.

"Sao lại tụ tập ở chỗ này?"

Hứa Tiểu Bảo kéo góc áo của thân nương nhà mình, hàng mi dài dài chớp chớp, mắt như sao sáng lung linh, giọng nói non nớt mềm mại vang lên:

"Nương, nhà chúng ta có một thúc thúc rất cao rất to đến chơi, thúc thúc ấy nói muốn tìm nương, hình như có chuyện rất quan trọng, sau đó con và ngũ ca ca các huynh ấy đến đây, nghĩ rằng ở đây chắc chắn sẽ tìm thấy nương."

Thúc thúc rất cao rất to?

Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

Sau đó liền phản ứng lại.

Là Hổ Tử đi!

Hổ Tử đến nhanh như vậy sao?!

Trong mắt Tiền Mộc Mộc thoáng qua một tia vui mừng, dắt tay mấy hài tử đi về nhà.

Đến trước cửa nhà, đẩy cửa ra.

Liền nhìn thấy nam nhân cao lớn đang đứng trong viện.

Nam nhân quay người lại, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc xuất hiện, trên mặt hắn nở nụ cười đơn thuần mà hàm hậu, giọng nói thô vang: "Hứa tỷ! Lâu rồi không gặp!"

Mi mày của Tiền Mộc Mộc giãn ra nở nụ cười, ba bước thành hai bước lên phía trước, liên tục bảo ngồi, "Lâu rồi không gặp, ngươi đến nhanh quá, bức thư đó ngươi nhận được chưa?"

"Nhận được rồi nhận được rồi, chúng ta đang đi giữa đường, tình cờ gặp người đưa thư đó, ta và hắn là người quen cũ, nói chuyện vài câu thì hắn đột nhiên nhớ ra có một bức thư muốn đưa cho ta, ta vừa mở ra xem thì phát hiện là Hứa tỷ gửi đến." Trên mặt của Hổ Tử nở nụ cười.

Nụ cười trên mặt Tiền Mộc Mộc ngưng lại một chút, "Giữa đường? Ngươi hiện tại đang có việc phải làm sao? Vậy chuyện này của ta..."

Hổ Tử hắng giọng, đổi tư thế ngồi: "Ta đang định muốn nói chuyện này với tỷ đây, lần này chúng ta phải hộ tống một đoàn thương nhân đến phía Tái Bắc, này cũng tiện đường, trước đây chịu nhiều chăm sóc của Hứa tỷ, tiền gì đó thì tỷ đừng đưa nữa, chỉ là chuyện dẫn theo một người, cũng không có gì lớn lao."

"Không được." Tiền Mộc Mộc hoàn toàn không đồng ý, không nghĩ ngợi gì đã từ chối, "Các ngươi làm nghề này cũng là cầm mang ra đánh đổi, tiền gì đó bao nhiêu ta cũng sẽ đưa đầy đủ. Chỉ là, một chuyện khác ta nhờ ngươi làm thế nào rồi?"

"Ta biết ngay, Hứa đại tỷ ngươi chắc chắn không đồng ý."

Hổ Tử bất đắc dĩ cười cười, sau đó giơ tay chỉ về phía phòng bếp ở hậu viện, "Cái thứ đó quá to, ta dẫn đến phía hậu viện rồi."

Đôi mắt hạnh kia khẽ mở to, Tiền Mộc Mộc vội vàng chạy về phía hậu viện, nhìn thấy con bò vàng bị buộc ở góc, bên cạnh còn có một con nghé nhỏ, nàng có hơi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Hổ Tử.

Hổ Tử sờ gáy sau, cười ngượng ngùng và thận trọng: "Đột ngột nhận được thư của Hứa tỷ, chuyện này làm có hơi gấp gáp. Con bò già này cũng đã nhiều năm rồi, kéo xe bò gì đó không thành vấn đề, chỉ là dù sao cũng đã lớn tuổi, ta suy nghĩ mua một con nhỏ, tỷ nuôi trước, khi lớn lên thì thay con mới. "

Tiền Mộc Mộc ngưng mày suy nghĩ một chút, cười rạng rỡ nói: "Ta thấy ý kiến này rất hay. Nơi chúng ta ở hẻo lánh, trấn nhỏ cũng không mua được bò gì đó. Có thể mua được bò vàng này cũng nhờ có ngươi, Hổ Tử."

Trước đây, bị Hoàng bá đánh xe bò năm lần bảy lượt bắt nạt, nàng đều im lặng nhẫn nhịn, chính là nghĩ rằng ở mười dặm tám thôn xung quanh đều không mua được bò.

Lần này nhân chuyện của Cố Tiểu Vũ, nàng tiện thể cũng nhắc một câu ở trong thư, nhờ Hổ Tử mua bò.

Sau một thời gian nữa, hài tử Tiểu Phục kia cũng sẽ trở về, đến lúc đó đi đón bằng xe bò, đúng là thuận tiện.

Hơn nữa nếu mua bò vàng, năm sau cày ruộng cũng sẽ giúp được không ít sức.

Bàn tính của Tiền Mộc Mộc lạch cạch lạch cạch, không nhịn được mà chống eo ngẩng đầu cười to, tâm tình rất tốt giữ Hổ Tử lại ăn cơm.

Loading...