Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 166
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:03:21
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đều là người quen biết cả rồi, Tiền Mộc Mộc cũng không khách sáo.
Làm y phục thành cái túi, Trương thẩm tử đổ hết vào bên trong.
Tiền Mộc Mộc cầm đồ xong, quay đầu chuẩn bị về nhà mình, lại bị Trương thẩm tử kéo lại.
Trương thẩm tử thần bí lại gần, mắt cứ đảo qua đảo lại, cực kỳ hóng chuyện: "Trong thôn xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Vừa nãy ta ở trong viện nhà mình nghe thấy Toàn Bách Xuyên đến nhà ngươi, sau đó lại nghe thấy vài tiếng thét thảm trong thôn."
Tiền Mộc Mộc hơi gật đầu, cũng không giấu giếm.
"Hài tử nhà lão nhị kia mất rồi."
Mắt của Trương thẩm tử mở to, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên, "Chính là Hứa Lạc bị bệnh đã lâu kia sao?"
Tiền Mộc Mộc mím môi gật đầu.
Trương thẩm tử tiếc nuối nhếch miệng, nhiều chuyện mà bình luận nói: "Nếu để ta nói ấy à, đặt tên này không được may mắn, Hứa Lạc Hứa Lạc... Úi."
Hóng chuyện thì hóng chuyện, Trương thẩm tử cũng chưa đến mức đáng ghét mà nói sâu hơn về chuyện này, nàng ấy chỉ tuỳ tiện nói một câu, cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người chào nhau một tiếng, Tiền Mộc Mộc liền về nhà mình.
Chẳng mấy chốc, ba tiểu gia hoả đi rồi quay về.
Trong tay đều bưng đồ.
Hứa Gia Liên ôm mấy quả hồng trong lòng, "Con đến nhà trưởng thôn, tứ nãi nãi cho con mấy quả."
Hứa Gia Thạch gãi gãi đầu, trong túi áo đựng mấy quả lựu, "Con đến nhà tam gia gia, tam gia gia nói cây lựu ở nhà Lý Chính ra quả rồi, Bách Xuyên ca lấy mấy quả đưa cho ông ấy, răng không tốt ăn không được, đưa hết cho con. Còn bảo con nói với nương, mấy quả lê đó, tam gia gia nấu canh lê dưỡng phổi vừa tốt."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong lòng của Hứa Gia Lăng ôm nhiều nhất, bảy tám chùm nho tím đỏ, quả to bằng ngón tay út, "Nãi nãi nhìn thấy lê con tặng thì đến bên ruộng hái, nói rằng nho trên dây nho già bên đó cũng gần chín rồi, thế là hái cho con mấy chùm này."
Vốn dĩ là có ý tốt muốn cho những nhà thân quen đều nếm thử, kết quả đổi vật lấy vật lại được nhiều thứ như vậy, Tiền Mộc Mộc ngược lại cảm thấy khóc không được cười không xong.
Nhưng này cũng nói rõ, nhà thân quen với nhà bọn họ, đều là những nhà hiểu lễ biết nghĩa.
Phần ý tốt này, Tiền Mộc Mộc thầm ghi nhớ ở trong lòng.
Quả hồng còn hơi xanh, phải để vào thùng gạo tẻ vài ngày mới ăn được, Tiền Mộc Mộc lấy một cái bát sứ lớn, chọn một ít táo và nho, rửa sạch với nước.
Vớt một quả nho bỏ vào miệng, vị chua xộc lên tận đỉnh đầu, Tiền Mộc Mộc không nhịn được mà nhắm mắt rùng mình một cái, phì phì phì nhổ ra.
"Quá chua, quá chua rồi..."
Mấy tiểu gia hoả cũng vớt theo bỏ nho vào trong miệng, đều bị chua đến suýt chút nữa rụng răng, duy chỉ có Lý Nha Nhi và Hứa Tiểu Bảo ăn rất ngon lành.
Lý Nha Nhi thậm chí còn có hơi nghi hoặc: "Chua sao? Con có thấy vậy đâu."
Hứa Tiểu Bảo bỏ từng quả từng quả một vào miệng, "Quả nho này, rất ngon mà."
Tiền Mộc Mộc ha ha cười gượng, "Vậy mấy chùm nho này giao cho hai đại quân các con."
Lời vừa dứt, cửa viện bị gõ cửa.
Tiền Mộc Mộc bước qua mở cửa, liền nhìn thấy thẩm tử Lý gia, nàng ấy cười rất tươi tắn, đưa hai bó khoai lang trắng đang cầm trên tay qua, bên chân còn đặt hai bó.
"Này không phải trong núi cũng không còn bao nhiêu nhiều việc sao, tướng công nhà ta buổi trưa liền đi xuống ruộng, đào cả nửa mẫu ruộng khoai lang trắng lên, muốn chia cho ngươi vài quả nếm thử."
Miệng nói vài quả, nhưng trên tay lại cầm mười mấy quả.
Tiền Mộc Mộc gãi gãi tai, có hơi ngại ngùng, "Ngươi cũng đưa quá nhiều rồi."
Lý thẩm tử rất hào phóng vẫy vẫy tay, trên mặt nở nụ cười: "Trong nhà ta còn nhiều lắm, lại nói chỉ có phu thê hai người chúng ta, cũng ăn không được bao nhiêu. Ngươi cầm lấy đi, coi như nếm thử đồ mới, nhà ngươi cũng nhiều người, thế này vừa đúng lúc."
Tiền Mộc Mộc hai tay nhận lấy, "Ngươi đợi một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-166.html.]
Nàng quay đầu vào trong viện, chọn bốn quả lê nhét vào tay của Lý thẩm tử, "Nhà ngươi ở xa, ta còn định buổi chiều tự mình chạy đến một chuyến, không ngờ ngươi lại đến cửa trước."
Lý thẩm tử có hơi được sủng ái mà sửng sốt, "Trên cây nhà ngươi năm nay cũng không ra được mấy quả, ngươi đưa cho ta thế này, nhà ngươi đủ ăn không?"
Tiền Mộc Mộc vội nói: "Không sao không sao. Ngươi đưa cho ta nhiều thế này, ta chỉ đưa mấy quả này, ngược lại là ngươi thiệt thòi."
"Quan trọng là tâm ý, số lượng gì đó chỉ là con số mà thôi." Lý thẩm tử cười, nhìn rất vui vẻ.
Tiền Mộc Mộc mỉm cười, "Cũng đúng là vậy."
"Được rồi, ta còn phải đưa cái này đến nhà Trương thẩm tử, không nói chuyện với ngươi nữa." Lý thẩm tử nói xong, nhấc hai bó bên chân lên.
Tiền Mộc Mộc gật đầu, "Được, ngươi đi đi."
Lý thẩm tử đến trước nhà Trương thẩm tử, giơ tay gõ cửa.
Tiền Mộc Mộc liếc nhìn về phía đó, đóng cửa lại.
Ngồi trong viện một lúc, cũng gần đến canh giờ.
Cả nhà lại lần lượt ra khỏi nhà, lại đi lên sau núi. Trên người Cố Tiểu Vũ có vết thương, chân cũng bị trẹo, chỉ có thể ở nhà.
Tiền Mộc Mộc lưu ý trong lòng, trước khi đi đuổi người ra ngoài viện, khóa cửa phòng và cửa gian chính lại.
Người luôn phải uống nước gì đó, khóa cửa phòng bếp thì ít nhiều gì cũng có hơi quá đáng, Tiền Mộc Mộc cũng không muốn làm quá tuyệt tình, nhưng vì để bảo đảm, vẫn mang hết gạo lúa trong phòng bếp, để vào trong gian chính.
Nhìn Hứa thẩm thẩm phòng bị nàng ta như phòng trộm, trong lòng của Cố Tiểu Vũ cảm thấy có hơi tổn thương, nàng ta không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta đã phạm sai lầm cũng biết sai rồi, có cần phải phòng bị ta như vậy không..."
Hứa Gia Lăng ở bên cạnh, nghe thấy những lời lẩm bẩm đó.
Ma xui quỷ khiến, thằng bé tiếp lời: "Có cần, rất cần."
Sắc mặt của Cố Tiểu Vũ cứng đờ, có hơi hậm hực mà im miệng.
Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thoả, Tiền Mộc Mộc mới ra khỏi nhà.
Thời gian buổi chiều, trôi qua rất nhanh.
Tất cả mọi việc đều hoàn thành công đoạn cuối cùng.
Đến gần chiều tối, mọi việc đều xong hết.
Trưởng thôn nói vài câu đơn giản, rồi tuyên bố mọi người ngày mai không cần đến nữa.
Đám người ồn ào tản ra, có người buồn bã, cảm thấy sao lại kết thúc nhanh như vậy. Cũng có người phấn khởi không thôi, sau ngày mai sẽ có nước dùng. Mọi người mang vẻ mặt khác nhau, mỗi người một suy nghĩ.
Kết thành từng nhóm đi về phía chân núi, Tiền Mộc Mộc bị trưởng thôn gọi lại, "Ngày mai ngươi lại vào trong núi một chuyến, chúng ta cùng kiểm tra lại, khoảng thời gian không kém bao nhiêu, chúng ta liền thông nước, ngươi thấy thế nào?"
Tiền Mộc Mộc không có ý kiến gì.
Việc lớn sắp xong, trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, chắp tay sau lưng đi xuống núi, cả chặng đường cảm khái nói rất nhiều.
Tiền Mộc Mộc đi theo bên cạnh, làm một người câm trầm mặc, lặng lẽ nghe, chỉ thỉnh thoảng ừ ừm một hai tiếng.
Đến chân núi, mỗi người đi một ngả.
Tiền Mộc Mộc về đến nhà, mới biết Hứa bà đỡ và Từ thẩm tử đến, còn mang theo mấy thứ.
Hứa bà đỡ tặng quýt xanh.
Từ thẩm tử lại một túi khoai lang mật.
Lý Nha Nhi có hơi hưng phấn, "Nương, con nghe Từ thẩm tử nói, khoai lang mật này là hạt giống mới mà thẩm ấy lấy từ nhà nương gia của thẩm ấy, món này nướng bằng than hồng thì vừa thơm vừa ngọt, tối nay chúng ta, nếu không nướng mấy củ?"
Nha đầu Nha Nhi này từ khi nào cũng thích ăn như thế này? Khóe miệng của Tiền Mộc Mộc hơi cong lên, trong lòng thấy hơi buồn cười.
"Được thôi."