Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:03:17
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa lão đầu cũng đứng ra, dùng tấm lưng của mình bảo vệ Tiền Mộc Mộc, lại thuận tiện kéo cả Hứa Văn Lợi qua, giọng nói già nua nhưng êm ái, bình thản nói: "Hứa Lưu Thị con hãy nghĩ thoáng ra, cuộc sống sau này còn rất dài.”

Nói xong, ông ấy đá một cái vào Hứa Văn Lợi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Văn Lợi bĩu môi, không tình không nguyện nguyện nói: "Ngươi đừng làm loạn nữa, mọi người đều ở đây, hơn nữa buổi chiều còn phải bận chuyện đào nương nương. Mau chôn cất lão tứ đi, nhập thổ vi an."

Hứa Văn Lợi không mở miệng còn ổn, vừa mở miệng trong chớp mắt như châm ngòi nổ quả b.o.m lớn.

Một tiếng hét vang vọng cả trời đất, truyền ra từ gian chính đến ngoài viện.

Ngón tay nhọn của Lưu Tiểu Hoa, chỉ thẳng vào mũi của Hứa Văn Lợi, gào thét thảm thiết: "Đào mương nước đào mương nước, trong lòng ngươi, ngươi căn bản không để ý đến Tiểu Lạc, ngươi chỉ quan tâm đến lão nhị. Còn có ngươi! —"

Vừa dứt lời, nàng ta đột nhiên chuyển hướng công kích.

"Tiền Mộc Mộc, ngươi là hồ ly tinh không cần mặt mũi! Ngươi tưởng ngươi làm những chuyện xấu xa đó ông trời thật sự không biết sao?! Ngươi chờ mà xem đi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị báo ứng, ngươi cố ý không chữa bệnh cho nhi tử ta, hại c.h.ế.t nhi tử ta, lại còn quyến rũ trượng phu của ta, khoản nợ này ta hóa thành ma dữ cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Điên rồi.

Hứa Lưu Thị điên rồi.

Lông mày Hứa lão thái thái từ nãy đến giờ chưa hề giãn ra, nắm lấy ngón tay kia, ôm lấy tấm lưng của Lưu Tiểu Hoa, "Lão nhị tức phụ, con bình tĩnh một chút, cuộc sống sau này còn dài, con cho dù không suy nghĩ cho chính mình, con cũng suy nghĩ cho hài tử lão nhị kia, tức phụ kia của nó còn chưa tiếp vào cửa, con nhất định phải nghĩ thoáng ra."

Mọi người cũng mồm năm miệng mười khuyên can:

"Đúng vậy đúng vậy, thẩm tử Hứa gia, ngươi nhất định không thể sụp đổ, cái nhà này còn phải dựa vào phu thê hai người các ngươi."

"Người c.h.ế.t lớn nhất, nhập thổ vi an. Hứa Lưu Thị, hãy để hài tử Hứa Lạc kia c.h.ế.t có thể diện, ngươi tha cho chính mình, cũng tha cho Hứa Lạc."

"Ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột, đời này còn dài, có khúc mắc gì mà không qua được chứ, chúng ta nghĩ thoáng một chút, nghĩ thoáng một chút."

"..."

Toàn Bách Xuyên bảo vệ Tiền Mộc Mộc, len qua đám người đến viện ngoài.

"Sư phụ, nếu không người về trước đi. Ta thấy Hứa thẩm tử đó thật sự điên rồi, giống như con ch.ó điên cắn người lung tung, ăn nói ngông cuồng với Lý Chính, nói với người cũng chẳng có lời nào hay, còn phun bọt nước khắp nơi, đúng thật là đáng ghét."

Tiền Mộc Mộc mím môi, cười nhạt.

"Ta lại thấy có thể hiểu được, nếu như mấy hài tử nhà ta đứa nào gặp chuyện như vậy, ta chắc cũng chẳng khá hơn được chỗ nào. Ngươi còn chưa làm phụ mẫu, ngươi làm phụ mẫu rồi sẽ hiểu."

Trước đây nàng cũng không thể hiểu, sau khi người c.h.ế.t đi cho dù đau buồn đến mức nào, cũng mãi mãi không thể sống lại được, thay vì cứ buồn mãi, chi bằng để người mất nhập thổ vi an.

Nhưng từ khi gắn bó với mấy tiểu gia hoả, càng ngày càng gần gũi, nàng ít nhiều gì cũng hiểu được tâm tình của người làm phụ mẫu.

Loại cảm giác đó, giống như coi hài tử như vật chí bảo của chính mình, cẩn thận che chở, sợ xảy ra dù chỉ là một chút sơ xuất.

Nhưng trong lòng lại hiểu cây non phải trải qua gian khổ mới có thể trưởng thành, chỉ có thể cắn răng buông tay, để chúng từng chút từng chút một khám phá con đường cuộc đời.

Nhưng trước mắt đứa trẻ mới bảy tuổi, con đường cuộc đời còn chưa bắt đầu đã mất như vậy, Lưu Tiểu Hoa đau đớn đến mức nào, chỉ có người làm mẫu thân mới hiểu rõ nhất.

Biểu cảm của Toàn Bách Xuyên có hơi kỳ lạ, có hơi ngạc nhiên, lại nghi hoặc, sửng sốt, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Tiền Mộc Mộc không vui, "Ngươi đây là biểu cảm gì vậy?"

"Không có gì." Toàn Bách Xuyên sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng nói, "Trước đây đã từng nghe người nói qua ‘công tích vĩ đại’ của sư phụ, cho rằng sư phụ là người cứng rắn như bàn tay sắt giống Lý Chính, không ngờ tới sư phụ còn rất có lòng từ bi."

Tiền Mộc Mộc kéo khóe miệng kéo một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-164.html.]

"Làm gì vậy? Nói ta như La Sát mặt đen. Trước đây ta động tay đánh người, đều là vì người khác bắt nạt hài tử nhà ta, hoặc là bắt nạt đến trên đầu ta, ta mới động tay thôi được không."

Toàn Bách Xuyên cũng không phản bác, chỉ gật đầu lia lịa: "Ngài nói đúng."

Bên trong chớp mắt truyền ra tiếng ồn ào, đám người trong gian chính tách ra, Hứa Văn Lợi và Hứa Văn Hòa, hai người khiêng chiếu trúc đi ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc vội vàng kéo Toàn Bách Xuyên, tránh sang một bên.

Chiếu trúc được khiêng ra ngoài cửa, trưởng thôn vừa đi vừa rải tiền giấy phía sau, miệng lặp đi lặp lại nói: "Hài tử, hài tử, đây là con đường về nhà, đầu thất hồi hồn cháu ngàn vạn lần phải nhớ rõ. Hài tử, hài tử, đây là con đường về nhà..."

Hứa lão thái thái đến bên người Tiền Mộc Mộc, khoác tay nàng đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Hứa Lưu Thị khóc ngất đi rồi, nhân lúc này mau chóng chôn cất. Hài tử Tiểu Lạc này là đứa đáng thương, lát nữa ta và con đi đốt ít tiền giấy, tiện thể thắp một nén hương."

Ngay từ đầu đã đoán được sẽ có cảnh này, tâm tình của Hứa lão thái thái rất bình tĩnh, mặc dù cũng đau lòng, nhưng không quá đau đớn.

Tiền Mộc Mộc gật đầu một cái.

"Vâng."

Chỉ có người thân thuộc nhà mình mới đi đến nơi chôn cất, những người có quan hệ tốt đi ra ngoài cửa rồi thì không đi theo nữa.

Hai khuê nữ của Hứa Văn Lợi, đi phía sau khóc thút thít không thành tiếng.

Tiền Mộc Mộc liếc nhìn xung quanh, quay đầu ghé sát vào tai Hứa lão thái thái nói nhỏ: "Hứa Đoạn người đâu rồi, sao không thấy bóng dáng?"

Hứa lão thái thái vẫy vẫy tay, "Đừng nhắc nữa, tiểu tử đó bởi vì những năm nay Hứa Lưu Thị luôn thiên vị Tiểu Lạc, trong lòng nó cực oán hận hài tử Tiểu Lạc này, ngày ngày mong Tiểu Lạc ngủ một giấc sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa, bây giờ được như mong muốn, sao nó có thể đến?"

Tiền Mộc Mộc im lặng một lát.

"Người vẫn rất hiểu nhà lão nhi."

Hứa lão thái thái thở dài thườn thượt, mắt mày cụp xuống, hơi mất hồn lạc phách: "Tiểu Lạc và Tiểu Đoạn đều đáng thương, lão nhị và Hứa Lưu Thị bưng bát nước không bằng, khiến hai thân huynh đệ trở thành kẻ thù, ta là người làm nãi nãi nhìn mà đau lòng không thôi, nhưng cũng không biết phải làm gì mới tốt..."

Tiền Mộc Mộc im lặng, không biết nói gì để tiếp lời.

Chỉ đỡ cánh tay của tiểu lão thái thái, bước đều đều về phía trước.

Một đoàn người đi đến trước hố nhỏ, đặt chiếu trúc xuống, Hứa Văn Lợi và Hứa Văn Hòa cầm cuốc, xúc đất vào trong.

Chẳng mấy chốc.

Chiếu trúc đó đã bị chôn dưới đất, tạo thành một nấm mộ nhỏ.

Lý Chính đưa một tấm biển gỗ qua , chữ viết trên đó là do chính tay ông ấy viết. Hứa Văn Lợi nhận lấy, dùng cuốc gõ vào cắm xuống.

Tiền Mộc Mộc nhìn trái xem phải một cái,đây là đất của nhà Hứa Văn Lợi, Hứa Lạc còn nhỏ có thể được chôn ở đây, còn có mộ đắp cao và lập một bài vị, đều là đối xử cực kỳ ưu đãi của Lý Chính, trưởng thôn và các lão tổ tông trong thôn.

Vừa chôn cất xong, từ xa có một người chạy tới loạng choạng.

Lưu Tiểu Hoa mặt đầy nước mắt, miệng phát ra tiếng khóc thảm thiết, ngã trên đất lần này đến lần khác, lại loạng choạng đứng dậy, nhào lên mộ, hai tay muốn đào mộ.

Nhanh tay lẹ mắt, Hứa Văn Lợi kéo người lại.

Hứa Văn Hòa cũng bước lên giúp đỡ.

Lý Chính hơi đau đầu, nói với trưởng thôn một tiếng rồi rời đi.

Lời an ủi dịu dàng của trưởng thôn, toàn bộ rơi vào khoảng không, ông ấy cũng hết cách nói với Hứa lão đầu một tiếng, chắp tay rời đi.

Loading...