Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:03:13
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Gia Lăng nhìn nương thân nhà mình một cái, đi đến trước mặt Cố Tiểu Vũ, đỡ người dậy, sắc mặt bình thản như nước, giọng nói cũng trầm lặng đến đáng sợ.

"Hôm nay ngươi đến bên vách núi phía sau núi đúng chứ."

Không phải nghi vấn, mà là giọng điệu trực tiếp khẳng định.

Cố Tiểu Vũ hơi sửng sốt, cổ họng nghẹn lại, "A Lăng, ta..."

"Quá khó coi." Hứa Gia Lăng vén sợi tóc dính m.á.u ở trước trán Cố Tiểu Vũ, ra sau tai, giọng nói càng lúc càng lạnh: "Ngươi như vậy thật quá khó coi, ngươi làm ta quá thất vọng."

Hứa Gia Lăng nhắm mắt lại một chốc, đáy mắt là sự lạnh lùng không thể rửa sạch, "Vết thương do chính ngươi tự gây ra, lại vì muốn khiến ta hiểu lầm, khi ta đến cố ý nói những lời khiến người hiểu lầm như vậy, ngươi cứ như vậy mà không nhìn nổi quan hệ của ta và nương ta trở nên tốt sao?"

"Cố Tiểu Vũ, ngươi đúng thật là khiến ta qua thất vọng."

Lại một lần nhấn mạnh, Cố Tiểu Vũ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó, trái tim không thể khống chế được mà trở nên đau nhói, người đứng trước mặt nàng ta giờ khắc này, đã không còn là người bạn từng thân quen, mà là người coi nàng ta như người không chút liên quan.

Nàng ta như đang hối hận, nước mắt tuôn trào không thể ngừng lại, nàng ta dùng hai tay che mặt, nức nở nghẹn ngào nói: "Phải, đều là do chính ta làm. Là ta không chịu nổi sự lạnh nhạt và sự coi thường, chính mình có ý định phí hoài bản thân hay không, muốn tự kết thúc chính mình, ta vốn dĩ tưởng nhảy từ đó xuống, nhưng không ngờ lại rơi xuống một sườn núi bằng phẳng, ta lại bò dậy..."

Đồng tử của Tiền Mộc Mộc co rụt lại, cuối cùng cũng không nói gì.

Hứa Gia Lăng hơi sửng sốt, thằng bé vốn dĩ cho rằng Cố Tiểu Vũ là cố ý làm chính mình bị thương, để tiếp tục ăn vạ ở nhà thằng bé, không ngờ nàng ta thật sự có ý nghĩ muốn c.h.ế.t một lần cho xong…

Cố Tiểu Vũ vẫn tiếp tục nói: "Gót chân ta bị trẹo, đau đến mức căn bản không thể đi được, nên ngồi ở con đường có người qua lại này, ta tràn đầy hy vọng mong có người đến giúp mình, nhưng bọn họ đều giả vờ như không thấy, bước qua trước mắt ta..."

"Ta cầu cứu nương ngươi, nương ngươi nhìn thấy người ta đầy vết thương, cũng giống như bọn họ, giống như tất cả mọi người trong thôn, đều chọn cách làm ngơ, ta như một ôn thần, chịu đủ mọi sự lạnh nhạt và khắc nghiệt của mọi người."

Vân Mộng Hạ Vũ

Giọng nói của Cố Tiểu Vũ nghẹn ngào, đau lòng đến tột điểm.

"Ta nhảy xuống muốn tìm chết, lại không c.h.ế.t được, ta cho rằng ông trời muốn ta tiếp tục sống, nhưng chào đón ta vẫn là sự lạnh nhạt."

"Ta tưởng rằng ngươi sẽ đau lòng ta, sẽ vô điều kiện đứng về phía ta, xin lỗi, ta đã lợi dụng ngươi..."

Nói đến đây, nàng ta dừng lại.

Run lẩy bẩy, lấy một chiếc khăn tay từ trong vạt áo ra, bên góc trên có một cành mai nhỏ, sáng lấp lánh.

"Đây là của nương người. Người lúc trước ở trong núi cứu ngươi không phải ta, ta chẳng qua là một kẻ trộm trộm đi công lao của nương ngươi mà thôi, bây giờ trả lại cho ngươi."

Khuôn mặt của Hứa Gia Lăng lạnh tanh.

"Ta đã biết từ sớm rồi."

Nói xong, thằng bé quay đầu nhìn về phía Tiền Mộc Mộc đang đứng cách đó vài bước.

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Biết từ sớm rồi, còn hỏi nhiều lần như vậy.

Tiểu phản diện này rốt cuộc là có ý gì?

Cố Tiểu Vũ cau chặt mày, hít thở khò khè, m.á.u chảy từ vết thương càng ngày càng nhiều, nàng ta đau đến mức sắc mặt hơi tái nhợt, lôi cái chân bị trẹo, đi đến trước mặt Tiền Mộc Mộc.

Cong gối từ từ cúi xuống, quỳ trên mặt đất.

Cố Tiểu Vũ cúi người sát đất, vạn phần bi thương mà cầu xin: "Hứa thẩm thẩm, xin thẩm cứu ta."

Tiền Mộc Mộc hơi nheo mắt lại, như đang cân nhắc.

Thư nàng viết, Hổ Tử đại khái đã nhận được rồi, qua vài ngày nữa chắc hẳn sẽ đến Lộ Sơn thôn. Quan trọng nhất chính là, Cố Tiểu Vũ không chết, không c.h.ế.t đồng nghĩa với chuyện vẫn sẽ quấn lấy mấy hài tử nhà nàng.

Sự xấu xa của người này, đã thấm vào tận xương tủy.

Dùng tình cảm con người để cảm hóa, đã là chuyện không thể nào.

Muốn để Gia Lăng và Gia Phục không bị quấy rầy ảnh hưởng, cách an toàn nhất vẫn là như thường lệ đưa người đến Tái Bắc, trời cao đường xa, nàng không tin là không thể thoát khỏi phiền phức lớn này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-162.html.]

Nghĩ đến đây, nàng ta gật đầu đồng ý.

Bế Cố Tiểu Vũ về viện nhà mình, cẩn thận băng bó vết thương cho nàng ta.

Mấy hài tử trong nhà nhìn thấy trên người Cố Tiểu Vũ đầy vết thương, mặc dù có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, ngược lại thấy nương thân nhà mình băng bó vết thương cho Cố Tiểu Vũ, cảm thấy ngạc nhiên không thôi.

Vết thương đều được xử lý xong, Tiền Mộc Mộc đứng bên mương thoát nước rửa m.á.u trên tay, mắt hơi cụp xuống, trong lòng hơi cảm khái.

Cũng là bất hạnh do gia đình gây ra, mặc dù tâm tính của mấy hài tử nhà nàng ít nhiều gì đều có một ít vấn đề, nhưng bản tính vẫn rất tốt.

Lão đại thật thà yên phận, siêng năng hiếu thảo.

Lão nhị ngốc nghếch ngây thơ, ham chơi nhưng trong mắt cũng biết việc.

Lão tam là hũ nút, tâm tư như tổ ong nhưng cũng có chỗ đáng yêu.

Lão tứ siêng năng ham học, thiếu cảm giác an toàn, nói chuyện cay nghiệt nhưng vẫn là hài tử tốt.

Lão ngũ đối xử với người vật rất nghiêm túc chấp nhất, cách biểu đạt tình yêu cực kỳ vụng về, đôi khi luôn khiến nàng không kiềm được mà muốn thương yêu nhiều hơn.

Lão lục tính cách đơn thuần, ngây thơ đáng yêu, ham chơi giống như lão nhị, nhưng cũng biết chừng mực, làm việc vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát.

Cho dù sau khi quen biết hài tử Thặng Phạn kia, cũng là người biết lễ phép, rất hiểu quy củ.

Chỉ có thể nói tính cách của một người, luôn là định hình từ nhỏ, cho dù sau này lớn lên có thay đổi như thế nào, từ trong xương cốt cũng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng thời thơ ấu.

Một tiếng gọi nhẹ, vang lên bên tai:

"Nương."

Lông mi của Tiền Mộc Mộc rung nhẹ, định thần lại.

Nhìn Hứa Gia Lăng ở trước mắt, nàng hơi nghiêng đầu.

"Sao sao vậy?"

Hứa Gia Lăng hơi mím khoé môi, lại lần nữa hỏi câu hỏi đã hỏi nhiều lần trước đây: "Lần trước con bị thương hôn mê ở trong núi, người băng bó vết thương cho con, là người sao?"

Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, có hơi mê mang nghi hoặc.

Thằng bé này vừa nãy ở trong núi, không phải đã nói nó biết rồi sao, sao lại đã biết rồi còn hỏi?

Không hiểu tại vì sao linh quang chợt lóe, nàng hơi cúi người xuống, ngang tầm mắt với đối phương, thăm dò nói: "Có phải con muốn nghe chính miệng ta thừa nhận không?"

Hàm dưới của Hứa Gia Lăng động đậy, "Con chỉ muốn một câu trả lời chính xác."

Có lẽ là thằng bé ngốc đi, thực ra thằng bé có rất nhiều cơ hội có thể xin lỗi nương, hóa giải mọi hiểu lầm trước đây, nhưng thằng bé đều bỏ lỡ từng cơ hội một.

Thằng bé vẫn luôn cảm thấy, nương đối xử với nhị ca, ngũ đệ còn có tiểu luôn luôn tốt hơn một chút, đặc biệt là nhị ca, trong lòng thằng bé cũng ghen tỵ đến muốn chết.

Lần đó trong núi, sau khi thằng bé bị thương, người mà khoảnh khắc đầu tiên, cũng là người duy nhất thằng bé nghĩ đến nghĩ đến trong đầu chính là nương.

Lúc đó thằng bé đang nghĩ, nếu như nương biết thằng bé bị thương, thì liệu có quan tâm và yêu thương thằng bé nhiều hơn một chút hay không.

Khi tỉnh lại sau khi vết thương được băng bó xong, thằng bé nhìn thấy Cố Tiểu Vũ, thằng bé tưởng rằng là Cố Tiểu Vũ băng bó cho thằng bé, mặc dù có chút vui mừng, nhưng tiếp sau đó càng là vô số nỗi thất vọng…

Đỉnh đầu đột nhiên bị xoa mạnh, Hứa Gia Lăng hơi ngây người, ánh mắt sững sờ nhìn người trước mắt đang cười dịu dàng.

Tiền Mộc Mộc lại xoa một cái rồi thu tay lại, cong môi gật đầu.

"Là ta. Người băng bó vết thương cho con là ta."

Hỏi tận mấy lần đều không phải là câu trả lời mình muốn, lần này đột nhiên nhận được câu trả lời mình đoán trước trong lòng, Hứa Gia Lăng lại có hơi luống cuống không biết làm sao.

Đuôi mắt không chịu khống chế mà đỏ lên, nỗi chua xót không thể kiềm nén xộc thẳng lên mũi, trong đầu ong ong không ngừng, trong mắt đột nhiên có thứ gì đó chảy ra, thằng vội vàng cúi đầu xuống, không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Loading...