Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:03:11
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy bóng dáng cô đơn đó, Tiền Mộc Mộc hơi ngưng thần, cũng không để ý nhiều, bước chân đi lên núi.

Đi đến bên hồ nước trong núi sâu, cầm gáo múc nước uống.

Bên cạnh bỗng nhiên đứng một người, bóng phản chiếu trên mặt hồ, cao lớn vạm vỡ, hai tay nắm chặt thành quyền, mang ý bất thiện.

Khoé mắt của Tiền Mộc Mộc liếc nhìn một cái, uống xong hết nước, quay người định đi, nhưng bị một cánh tay lớn ngăn lại.

"Hứa thẩm tử, ngươi đúng thật là độc ác."

Tiền Mộc Mộc mặt mũi ngơ ngác, nhìn Hứa A Xuân trước mắt.

"Ta có chỗ nào đắc tội với ngươi sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa A Xuân đang đúng độ thanh niên cường tráng, cơ thể khỏe mạnh, sau khi bị đánh bốn mươi bản, nằm dưỡng thương ở nhà không bao lâu là đã hồi phục hơn phân nửa, chuyện lớn đào mương nước lần này, hắn ta cũng góp không ít sức lực.

Về phần cả nhà Hứa Cúc Hoa kia, đã mai danh ẩn tích một đoạn thời gian dài, gần đây cũng không đến chướng mắt nàng. Cũng nhờ như vậy, cuộc sống của nàng còn rất thoải mái.

Trước không nói đến ân oán giữa Hứa A Xuân và nhà nàng, chỉ riêng chuyện hắn ta mang thương tích đi đào nương nước, cũng khiến nàng rất bội phục.

Hứa A Xuân nghiến răng, lông mày nhíu chặt.

"Dù nói thế nào đi nữa, A Hoa cũng vì tướng công nhà ngươi mà sinh một hài tử, không nhìn mặt ác cũng nhìn mặt Phật, ngươi không nên sau khi đánh gậy thì không thăm không hỏi nàng."

Tiền Mộc Mộc dùng ánh mắt thiểu năng trí tuệ mà nhìn hắn ta, không hề che giấu.

"Ngươi phải hiểu rõ, cả nhà bọn họ đến trộm đồ nhà ta, ngươi còn muốn ta khách sáo với tên trộm sao? Đầu óc của ngươi có bệnh, nhưng đầu óc của ta vẫn rất bình thường."

Nói xong, nàng lách qua người.

Bàn tay lớn kia, đột nhiên vươn ra nắm chặt!

Hứa A Xuân tức giận đến cực điểm, đôi mắt trợn tròn to hơn mắt bò, trong đồng tử ẩn chứa lửa giận, "Ngươi muốn chạy trốn phải không?!"

Tiền Mộc Mộc quả thật là cạn lời đến cực điểm.

Với tốc độ nhanh như chớp đánh, giơ đầu gối lên đập mạnh!

Hứa A Xuân đang đặt hết tâm trí vào chuyện lý luận, hoàn toàn không chú ý đối phương sẽ đánh lén, giữa hai chân bị đạp mạnh một cái!

Gân xanh trên trán hắn ta nổi lên, cắn chặt cánh môi che giữa hai chân, giơ tay chỉ vào nàng, đau đến mức hoàn toàn không thể nói được lời nào.

Tiền Mộc Mộc mắt lạnh nhìn, "Hãy chú ý chừng mực một chút, nếu còn động tay động chân với ta nữa, thì đừng trách ta không khách sáo nữa, đồ ngốc."

Mỗi một khi nàng sống những ngày thoải mái, thì luôn có kẻ thiểu năng trí tuệ nhảy ra thách thức sự kiên nhẫn của nàng.

Vỗ vỗ tay rồi quay về đội ngũ, hợp lực cùng mọi người chuyển đá.

Trước mắt đã đến giai đoạn cuối cùng, không cần đào mương, chủ yếu là chuyện lát đá.

Mặt trời lên cao, ánh dương cao vợi.

Mọi người đều dừng lại, đã hình thành đồng hồ sinh học, kết bạn thành từng nhóm đi xuống núi.

Tiền Mộc Mộc thong dong điềm tĩnh đi cùng Đại Liên, còn có Hứa Tri Lễ, cả ba người làm xong một ít công việc cuối cùng, mới từ từ đi xuống.

Đi được một quãng.

Hứa Gia Liên đột nhiên dừng lại, sờ sờ hông trái hông phải, trên mặt lộ ra chút hoảng hốt, quay đầu nói với Tiền Mộc Mộc: "Nương, con đao nhỏ kia của con không thấy đâu."

Hứa Tri Lễ bước đến, nửa đoán nửa hỏi: "Có phải rơi ở chỗ chúng ta vừa làm việc hay không? Đi tìm xem, hẳn là có thể tìm thấy."

Tiền Mộc Mộc gật đầu một cái.

"Đi thôi, quay lại tìm xem."

Đại Liên có một con đao nhỏ, bình thường dùng để vót nhọn đầu tre, dùng quen rồi càng ngày càng thích, thường mang theo bên người, nàng và Hứa Tri Lễ thường thấy hắn dùng.

Hứa Gia Liên nghe vậy liền ngăn người lại, đau lòng thân nương nhà mình mà nói: "Nương, người cũng đã làm việc cả sáng rồi, người về trước đi, con tự đi tìm là được."

Hứa Tri Lễ thấy vậy cũng xen vào, "Đại tẩu, ta đi cùng Đại Liên, tẩu về nghỉ ngơi trước đi. Chỉ là một con đao nhỏ mà thôi, hẳn là lát lúc là có thể tìm thấy."

Hứa Tri Lễ cùng tông cùng thế hệ với Hứa Văn Thư, chỉ khác nhau về tuổi tác. Gọi Tiền Mộc Mộc một tiếng đại tẩu, cũng không sai bối phận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-161.html.]

Tiền Mộc Mộc hơi do dự một chút, đồng ý: "Vậy cũng được, nếu như không tìm thấy thì về nhà gọi ta."

Hứa Gia Liên khẽ gật đầu.

"Nhi tử biết rồi, nương."

Tiền Mộc Mộc quay người, đi xuống núi.

Hứa Tri Lễ vỗ vỗ vai của Hứa Gia Liên, "Được rồi, mau tìm rồi về thôi."

Nói xong, hắn nhấc chân đi lên trên.

Hứa Gia Liên theo sau, nhìn trái nhìn phải tìm kiếm.

Rừng cây trước đây gần như không ai lui tới, nay đã mở ra một con đường rộng rãi, đi lại khá thuận tiện, hai bên cây cối um tùm, gió mơn man thổi qua, lá cây xào xạc, dễ chịu vô cùng.

Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim hoàng oanh kêu vang, thanh thúy du dương.

Tiền Mộc Mộc chắp hai tay sau lưng, ung dung lười biếng mà đi, nhìn thấy phía trước không xa có người đang ngồi xổm, nàng bĩu môi, cũng không rảnh rỗi đến mức đi quan tâm.

Đợi đến khi đi lại gần, từng tiếng rên rỉ đau đớn từng đợt truyền vào trong tai.

Bước chân của Tiền Mộc Mộc hơi khựng lại, nhìn về phía bên kia.

Cố Tiểu Vũ cả người dơ bẩn, trên mặt cũng bị xước một mảng da, m.á.u tươi rỉ ra từng giọt, trông rất đáng thương.

Trong mắt Tiền Mộc Mộc thoáng hiện một tia ngạc nhiên, trong lòng hơi thắc mắc Cố Tiểu Vũ này đã làm cái gì, khiến chính mình trở nên thảm hại như vậy.

Hơi nhún vai một cái, nàng giả vờ như không thấy rồi sải bước đi về phía trước.

Một tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên.

"Thẩm thẩm... cứu ta với."

Thân hình của Tiền Mộc Mộc dừng lại, đứng yên quay đầu nhìn qua.

Nói một câu làm người kinh ngạc: "Ngươi muốn ăn vạ ta sao?"

Nha đầu này cố ý đ.â.m vào nàng, cũng không phải là lần một lần hai.

Hốc mắt của Cố Tiểu Vũ ngập đầy nước mắt, lại hơi đong đưa, làm thế nào cũng không rơi xuống, má của nàng ta không tự nhiên mà ửng đỏ, giơ bàn tay bị thương ra.

Một vết thương đẫm máu, từ lòng bàn tay kéo dài đến tận khuỷu tay, m.á.u thấm ướt y phục của nàng ta, đỏ tươi như từng giọt nước rơi xuống.

Nàng ta cắn chặt môi dưới, yếu đuối như một món đồ gốm sứ dễ vỡ, giọng nói mềm mại như mưa xuân tháng ba, "Thẩm thẩm, chân của ta cũng bị trẹo rồi..."

Chân của Tiền Mộc Mộc như mọc rễ ở chỗ đó, mặc cho Cố Tiểu Vũ kể hết vết thương trên người mình ra, từ đầu đến cuối vẫn không chút động lòng .

Trò cười, nàng có bóng ma tâm lý với nha đầu này.

Nghe người nói xong, nàng nhấc chân bước đi.

Trong mắt của Cố Tiểu Vũ thoáng hiện một tia sửng sốt, nàng ta nghe Tiểu Tề Tiểu Bảo bọn họ nói, Hứa thẩm tử không còn như trước nữa, bây giờ đối xử với tiểu hài tử rất dịu dàng, lòng dạ mềm yếu, đối xử với hài tử Thặng Phạn không cha không nương kia cũng rất tốt.

Nhưng tại sao đến lượt nàng ta, lại là thái độ hoàn toàn khác biệt?

Tiền Mộc Mộc chưa đi được hai bước, nhìn thấy Hứa Gia Lăng đi qua phía này, sắc mặt của nàng trở nên hơi âm trầm, Cố Tiểu Vũ còn đúng thật là rất biết chơi thủ đoạn.

Tuổi còn nhỏ, sao lại nghĩ ra được nhiều mưu kế như vậy?

Nhìn thấy Hứa Gia Lăng xuất hiện, mắt Cố Tiểu Vũ xoay chuyển, nếu như Hứa thẩm tử nói nàng ta cố ý ăn vạ, vậy chi bằng nàng ta làm tới cùng, để A Lăng hiểu lầm như vậy đi thì hay rồi.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, miệng nàng ta cũng lập tức động đậy: "Hứa thẩm tử, vết thương của ta, chẳng lẽ thẩm không muốn chịu trách nhiệm sao?"

Lời nói ba phải, khiến người có tâm sẽ không khỏi hiểu lầm, Tiền Mộc Mộc khinh thường kéo khoé miệng, "Không phải ta hại ngươi thành ra như vậy, tại sao ta phải chịu trách nhiệm? Huống hồ ngươi lại không phải hài tử của nhà ta, ta cũng không ăn no rửng mỡ."

Mắt của Cố Tiểu Vũ đầy ắp nước mắt, ngay giờ khắc này rơi xuống từng giọt, điềm đạm đáng thương, hốc mắt đỏ hoe, giống một con thỏ bị bắt nạt đến đỏ mắt.

Nàng ta cúi mắt xuống, cái gì cũng không nói.

Nhưng lại như đã nói hết toàn bộ, mọi ý tứ mình muốn biểu đạt.

Loading...